Đại quân của Vương Bạc vây Túc Thành được ba ngày, chiến sự cuối cùng cũng bước vào hồi gam go và quyết liệt. Mười lăm vạn đại quân thay đổi thế trận, bao vây nghiêm ngặt lấy Túc Thành. Từ lúc hừng đông mới ló rạng thì quân Tế Bắc đã hùng hồ triển khai thế trận công thành. Vì thiếu hụt lương thực trầm trọng nên Vương Bạc không còn thời gian để trì hoãn ở bên ngoài Túc Thành, y đã mơ hồ nghĩ đến chuyện bản thân bị Lý Mật lừa. Nhưng dù nói gì đi chăng nữa thì y cũng không thể nào giải thích được, nếu như Lý Mật đã là người thiên mệnh sở quy lẽ nào nói lời lại không giữ lời, chẳng phải là nên nhất ngôn cửu đỉnh hay sao?
Suy nghĩ đến nửa đêm thì Vương Bạc mới dần dần hiểu ra một đạo lý. Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng dường như cũng không phải là một người nói lời giữ lời, từ cổ chí kim đến nay, Đế vương có mấy người nói lời giữ lời cơ chứ.
Mặc dù đã hiểu được đạo lý này, và cũng biết bản thân đã trúng phải kế sách đuổi hổ nuốt sói của Lý Mật, nhưng giờ đây Vương Bạc có muốn quay đầu lại thì cũng đã muộn rồi. Hiện tại đại quân đang thiếu quân lương, nếu như muốn dẫn đại quân Tế Bắc của mình trở về sơn trại, ngoài việc phải đối mặt với sự truy đuổi sau lưng của binh mã Yến Vân Trại, thì y còn phải đối diện với cụ diện phần lớn binh lính vì không có lương thực mà bỏ trốn. Nếu như rút lui, y bắt buộc phải đi về quận Tề giàu có và đông đúc, trên đường đi sẽ tranh thủ cướp bóc lương thực để duy trì đại quân. Nhưng ở quận Tề lại được bảo vệ bởi một con mãnh hổ Trương Tu Đà. Vương Bạc đã bị con mãnh hổ này cắn cho hai nhát nên đến tận bây giờ vẫn còn cảm thấy sợ hãi, y thực sự là không có dũng khí trêu tức con hổ kia một lần nữa.
Đuổi hổ nuốt sói?
Y chưa bao giờ nghĩ đến, so sánh bản thân và Lý Nhàn, thì ai sẽ là hổ ai sẽ là sói?
Mười lăm vạn đại quân tấn bốn công thành, Vương Bạc hạ lệnh cho tất cả các đương gia của các trại phải tấn công được Túc thành trong vòng một ngày. Nhìn binh mã dưới trướng của mình hùng hổ xông đến tấn công Túc Thành, Vương Bạc chợt nhớ đến chuyện trước khi Lý Mật rời đi, gã đã giúp y nghĩ ra kế sách công thành. Bao vây và tấn công Túc Thành, sau đó sẽ phái một đội quân yểm trợ bất ngờ tập kích Cự Dã Trạch.
Nhớ tới chuyện này mà hai mắt của Vương Bạc sáng lên, đối với Cự Dã Trạch mà nói, Túc Thành chẳng qua cũng chỉ là một căn cứ điểm bên ngoài của Yến Vân Trại, cứ cho là mất đi Túc Thành thì Lý Nhàn cũng sẽ không quá đau lòng. Nhưng Cự Dã Trạch thì khác, đó chính là căn cứ địa chính của Yến Vân Trại, chỉ cần có được Cự Dã Trạch, Lý Nhàn sẽ mất đi ưu thế ở quận Đông Bình, thậm chí là sẽ không thể nào gượng dậy được và cuối cùng là tiêu vong.
Nghĩ đến đây, Vương Bạc lập tức phái người đi gọi La Lại Tử quay về. La Lại Tử là một trong số mấy người đầu tiên đi theo Vương Bạc tạo phản, con người gã mặc dù không có học vấn, võ nghệ lại bình thường, binh thư thì chưa bao giờ đọc qua dù chỉ là một quyển, nhưng Vương Bạc biết được rằng La Lại Tử mặc dù đầu óc có chút nhỏ nhen nhưng lại tuyệt đối trung thành với y. Nếu như đem so sánh với Khâu Cơ thì y càng tín nhiệm La Lại Tử hơn. Bởi vì lòng tham của Khâu Cơ lớn hơn La Lại Tự, hơn nữa cái gì gã này cũng tham lam. Vương Bạc thực sự không dám để Khâu Cơ đi đánh Cự Dã Trạch, bởi vì y lo lắng nếu như Khâu Cơ chiếm được Cự Dã Trạch, chưa biết chừng gã này sẽ nổi lòng tham lên, chiếm lấy mảnh đất quý giá đó rồi xưng Vương.
Ngoài ra thì cũng còn một nguyên nhân nữa, ngoài Vương Bạc ra thì trong các trại của quân Tế Bắc, La Lại Tử chính là đương gia có binh mã nhiều nhất, tuy nhiều nhưng hỗn tạp. Trong số những người dân bị bắt về, những người khỏe mạnh thì đều bị Vương Bạc chọn đi, số còn lại thì đem chia cho các doanh khác, trong đó những già cả, yếu ớt đều đưa cho La Lại Tử.
Cho nên nếu mà cử La Lại Tử đi thì Vương Bạc vô cùng yên tâm. Thứ nhất nếu gã như thua, toàn quân bị tiêu diệt, thì Vương Bạc cũng sẽ không đau lòng hoặc là cảm thấy tiếc nuối. Còn nếu như thắng, cứ cho là La Lại Tử muốn dựa vào số quân già nua, yếu ớt đó mà xưng vương, thì đây chẳng khác gì một chuyện cười.
- Lão La!
Vương Bạc vừa nhìn thấy La Lại Tử thì vội vội vàng vàng chạy lại nghênh đón, y kéo tay La Lại Tử lại nói:
- Có một chuyện ta muốn nhờ ngươi đi làm!
La Lại Tử thấy ngữ khí của y có phần nghiêm nghị nên trong lòng cũng hơi căng thẳng:
- Đại đương gia, có chuyện gì, người cứ việc giao phó!
Vương Bạc kéo La Lại Tử lại bên cạnh nói:
- Ta đã nghĩ kỹ rồi, mười lăm vạn đại quân của chúng ta không thể tất cả đều tập trung tấn công Túc Thành. Không giấu gì ngươi, quân doanh đang thiếu lương thực trầm trọng. Ta đang tính toán, ngươi hãy dẫn theo binh mã của ngươi lập tức dời khỏi đại doanh, ngày đêm hành quân tập kích bất ngờ sào huyệt Cự Dã Trạch của Yến Vân Trại. Hiện tại thì binh mã của Yến Vân Trại đều bị phân tán ở tất cả các nơi trên quận Đông Bình, việc phòng thủ của Cự Dã Trạch đang rất lỏng lẻo, đây chính là thời cơ tốt để chúng ta tiến binh.
La Lại Tử kinh ngạc lên tiếng:
- Đại đương gia... nhưng ... sức chiến đầu của thuộc hạ của tôi ...
- Huynh cứ yên tâm!
Vương Bạc an ủi:
- Ngươi chỉ là đi đánh tiền trạm, thuộc hạ của ngươi có hơn bốn vạn nhân mã, cho dù binh lực bình thường, nhưng lẽ nào lại không làm gì được một Cự Dã Trạch trống không? Cho dù huynh ngươi đánh chiếm được thì ta cũng không trách ngươi. Túc Thành chúng ta không thể kéo dài được mấy nữa, nhiều nhất là hai ngày sau chúng ta phải đánh hạ được Túc Thành, sau khi chuyển tất cả lương thảo trong thành về kho lương thì ta sẽ thống lĩnh đại quân đến họp mặt với ngươi. Ngươi hãy nhớ kỹ, Túc Thành chẳng qua chỉ là một nơi nhỏ bé, chật hẹp, nếu đem so với Cự Dã Trạch thì nó chẳng đáng là gì. Mục đích xuôi nam của chúng ta chính là cướp được mảnh đất phong thủy quý giá Cự Dã Trạch, còn về việc có thể giết sạch được binh mã của Yến Vân Trại hay không thì tạm thời ta hãy gác nó qua một bên.
- Ngươi đừng lo lắng, ta sẽ cấp cho ngươi đầy đủ lương thảo, hơn nữa, ngươi nghĩ mà xem, Cự Dã Trạch đó là đại bản doanh của Yến Vân Trại, lương thực và tiền bạc trong trạch nhất định là đếm không xuể. Bây giờ ta sẽ cho ngươi một đặc ân, sau khi ngươi chiếm được Cự Dã Trạch, ngươi có thể dẫn binh mã của mình đi vơ vét tất cả mọi thứ trong thành, những thứ đó đều thuộc về ngươi, ta cam đoan ta sẽ không tơ hào đến dù chỉ là một đồng tiền, kể cả sau này có người ghen tức thì ta sẽ chống lưng cho ngươi. Không cần phải lo lắng gì hết.
La Lại Tử nghĩ ngợi một lúc nhưng vẫn cảm thấy lo lắng:
- Đại đương gia, nếu nói về binh lực của binh lính trong sơn trại của chúng ta thì ngoài thân binh dưới trướng của Đại đương gia ngài ra thì phải kể đến binh mã của hai người Khâu Cơ và Bùi Lâm. Binh mã của tôi nhiều thì nhiều thật đấy nhưng tất cả đều là những người già yếu ...