- Sớm đã muốn đến bái phỏng tướng quân, chỉ có điều trong trại bộn bề công việc. Mãi đến hôm nay mới đến được, xin tướng quân đừng trách. Tướng quân từng cứu một thủ lĩnh của Ngõa Cương trại, ân tình này Từ mỗ vẫn luôn ghi khắc trong tâm khảm. Thực không dấu gì tướng quân, người kia chính là thúc thúc đồng tộc của Từ mỗ.
Diện mạo của Từ Thế Tích thanh tú, thoạt nhìn quả thực còn có vẻ trí thức. Y mặc một bộ trường bào màu xanh da trời có vẻ sạch sẽ khoan khoái, không có chút gì là vẻ mệt mỏi phong trần. Xem ra, trước khi vào thành y đã cố ý thay quần áo, rõ ràng y khá quan trọng lần gặp mặt này. Sắc mặt của y trắng nõn, lông mi rất nhỏ nhìn như con gái, đôi mắt to sáng ngời rất có thần. Đây là một đôi mắt có thần thái nhất từ trước đến nay Lý Nhàn từng gặp, còn ấn tượng hơn cả đôi mắt của Đô úy Long Đình Vệ Văn Ngoạt.
Lý Nhàn cười nói:
- Tiện tay thôi mà, Từ ca hà cớ phải khách sáo như vậy? Nhưng thật ra ta mới tới Quận Đông Bình, nên đi thăm hỏi quân sư và Địch đại đương gia trước mới phải.
Từ Thế Tích hàn huyên mấy câu, rồi hai bên lập tức lâm vào trầm mặc.
Y không vội thể hiện ý đồ, Lý Nhàn cũng không vội hỏi. Sau khi trầm mặc trong chốc lát, Từ Thế Tích bỗng nhiên cười nói:
- Trước khi đến Quận Đông Bình, ta muốn đi vào ít nhất là 3 đề tài với tướng quân. Ngay lúc vừa rồi, ta còn đang suy nghĩ làm sao để tướng quân hỏi ý đồ của ta trước, như vậy cũng dễ nói hơn một chút.
Y mỉm cười nói:
- Nhưng tướng quân bất động như núi, thật khiến ta không thể nào mở miệng ra nổi.
Lý Nhàn cười nói:
- Ngươi chắc chắn đoán được vừa rồi ta đang suy nghĩ gì?
Từ Thế Tích suy nghĩ một chút rồi khẽ lắc đầu nói:
- Đây quả thực là không thể đoán nổi.
Lý Nhàn cười nói:
- Vừa rồi ta suy nghĩ, trong phòng bếp có còn đồ ăn không? Còn bao nhiêu thịt? Không biết là bình rượu lâu năm ta giấu dưới gầm kia có bị ai uống trộm hay không? Nếu chẳng may lúc nữa không có một bàn đồ ăn, không có nổi một bình rượu lâu năm đãi khách... Thì ta đây mắc cỡ chết? Cho nên, ta vẫn muốn đứng dậy ra khỏi phòng nhìn xem, nhưng vừa nhìn đã không nghĩ ra mượn được cớ gì, sớm biết vậy ta đã đến nhà bếp trước rồi.
Từ Thế Tích ngơ ngác một chút, không nhịn được bật cười.
- Dù thế nào, ta cũng không đoán được ý này của tướng quân.
Lý Nhàn vốn đang cười cười bỗng nghiêm nghị nói:
- Vậy, ta hỏi. Từ đại ca không quản ngàn dặm xa xôi đến Đông Bình tìm ta, không biết vì chuyện gì?
Hắn vừa mới đang nói đến những chuyện bếp núc vụn vặt về đồ ăn, rượu, bỗng lại nghiêm trang hỏi Từ Thế Tích khiến y không ngờ. Y vốn tưởng Lý Nhàn chú ý đến lời nói của mình cho nên cố ý nói chuyện vặt vãnh. Lúc Lý Nhàn nhắc đến chuyện rượu thịt, trong đầu đương nhiên là y đã nghĩ về đề tài tiếp theo. Đang suy nghĩ xem không biết lách đề tài về thế nào thì đột nhiên Lý Nhàn hỏi thẳng làm suy nghĩ của y rối bời. Điều này khiến cho Từ Thế Tích phải nhìn Lý Nhàn với một con mắt khác.
Y cũng chưa từng coi thường bất cứ kẻ thù nào, Yến Vân một cái tên khác của Lý Nhàn sớm đã vang danh thiên hạ, cho nên lần này y mới đích thân đến đàm phán, y sợ đổi là người khác lỗ mãng sẽ hỏng chuyện.
Y nhìn Lý Nhàn tán thưởng rồi gật đầu nói:
- Được rồi, ta nói thẳng vậy!
Từ Thế Tích ngồi thẳng người rồi nghiêm nghị nói:
- Địch đại tướng quân nhà ta sai ta đến hỏi tướng quân rằng Ngõa Cương trại ta có chỗ đắc tội với tướng quân?
Câu này khiến Lý Nhàn ngây ra một lúc, hắn suy nghĩ một lát rồi chân thành nói:
- Không liên quan.
Từ Thế Tích lại hỏi:
- Nếu không liên quan thì sao tướng quân lại định chiếm Ngõa Cương trại của ta làm địa bàn của mình?
Chân mày Lý Nhàn hơi nhíu lại, trong lòng hắn tự nhủ Từ Thế Tích quả nhiên cao minh, hỏi hai câu đã cướp được thế chủ động.
Đây vốn là một câu hỏi trả lời rất dễ nhưng Lý Nhàn cố nghĩ thật lâu mới từ từ thở phào nhẹ nhõm rồi trịnh trọng nói:
- Yến Vân trại ta bây giờ vẫn chưa lấy Đông quận đấy.
Câu đáp này nghe cũng không dứt khoát nhưng sắc mặt của Từ Thế Tích thay đổi, bỗng trịnh trọng gật đầu. Y do dự một chút rồi tung ta câu hỏi thứ ba:
- Nếu Ngõa Cương trại và Yến Vân trại không hề liên quan. Nếu tướng quân cũng nói với thế lực của Yến Vân trại tạm thời không đánh được Đông quận thì vì sao lại có lời đồn hết lần này đến lần khác phái người đến rải lời đồn ở Đông quận? Lường gạt dân chúng Đông quận ta đến đầu nhập Yến Vân trại.
Câu hỏi này nằm ngoài dự tính của Lý Nhàn, mày hắn lập tức nhăn lại.
Từ Thế Tích uống một ngụm trà liếc mắt nhì Lý Nhàn rồi nói:
- Tướng quân quả thực không biết chuyện này?
Lý Nhàn chân thành nói:
- Ta kính trọng và ngưỡng mộ Địch đại đương gia trượng nghĩa hậu đức, cũng kính trọng và ngưỡng mộ Từ đại ca cơ trí bác học. Ta lại càng kính trọng và ngưỡng mộ Ngõa Cương trại làm việc quang minh lỗi lạc, ta cũng sẽ đánh bại quân Ngõa Cương một cách quang minh chính đại trên chiến trường chứ không phải dùng thủ đoạn xấu xa này. Không giấu gì Từ đại ca, chính bởi vì một lượng lớn lưu dân tiến vào Quận Đông Bình, còn có người xúi giục lưu dân gây rối liên tục gây xung đột với dân chúng Quận Đông Bình ta. Ta còn đang muốn đến hai huyện Lôi Trạch, Cự Dã xử lý chuyện này đây.
Hắn nhìn Từ Thế Tích nói:
- Vốn nghĩ rằng là diệu kế của Từ đại ca, lúc trước ta còn hao tâm nghĩ phải phá giải thế nào, nghĩ đi nghĩ lại cách nhanh nhất, mạnh nhất, dứt khoát nhất vẫn là dẫn quân đội quyết một trận thắng thua với quân Ngõa Cương. Nếu Từ đại ca đến muộn nửa ngày, chưa biết chừng ta đã lĩnh quân ra khỏi thành rồi.
Từ Thế Tích biết Lý Nhàn nói trước cái gì mà kính trọng và ngưỡng mộ Ngõa Cương nhân nghĩa hậu đức chẳng qua chỉ là những lời khách khí, nhưng y cũng nghe ra ý tứ từ trong câu nói của Lý Nhàn. Chuyện này thoạt nhìn thì như không hề liên quan đến Lý Nhàn, về câu sau của Lý Nhàn, y càng tin tưởng hơn, nhân mã của Yến Vân trại này chưa từng thất bại đấy. Nghĩ đến Lý Nhàn này cũng là một người cao ngạo. Nếu quả thực chuyện này không phải hắn gây ra, như vậy hắn dẫn quân đi lấy Ngõa Cương trại cũng không phải là nói ngoa.
Từ Thế Tích suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc hỏi:
- Tướng quân không nói dối chứ?
Lời không lễ phép như vậy đến Thiết Lão Lang cũng suýt phát tác. Lý Nhàn lại không hề tức giận mà khoát tay áo ra hiệu Thiết Lão Lãng ngồi xuống, sau đó rất nghiêm túc hỏi:
- Quân sư, có phải đang có người ác tố cáo đúng không?
Từ Thế Tích ngạc nhiên rồi lập tức cười thoải mái.
Lý Nhàn cũng mỉm cười, hai người cùng nói:
- Như vậy là ai muốn châm ngòi quan hệ của ta và tướng quân?
Sau khi hỏi xong, hai người lại mỉm cười.
Đây chính là nguyên nhân vì sao Từ Thế Tích phải đích thân đến Đông Bình. Y sợ phái người khác trong Ngõa Cương trại nói câu không hợp sẽ xảy ra xung đột. Sau khi cười, y có vẻ hơi giận dữ nói:
- Xem ra, có người sắp đặt bàn cờ lớn, muốn đánh quân cờ lớn rồi.
Lý Nhàn gật đầu:
- Chỉ là lấy Ngoa Cương trại và Yến Vân trại làm quân cờ, lẽ nào không sợ, bị cắn trả tan xương nát thịt sao?