Chương 255.1: Hãy Coi Như Say Rượu Nói Lời Ngông Cuồng
Tướng Minh
Trí Bạch18-09-2024 21:31:58
.
- Con cũng không thể không bội phục Trương Tu Đà!
Lý Nhàn khen ngợi từ trong thâm tâm nói:
- Nếu là đổi là con mà nói, cũng không dám chỉ mang theo mười mấy tùy tùng liền đến nơi đóng quân của kẻ thù để đàm phán. Cho dù bên người có hổ tướng Tần Thúc Bảo La Sĩ Tín như vậy, con vẫn là không dám.
Đạt Khê Trường Nho cười nói:
- An Chi, ta muốn hỏi con một vấn đề.
Lý Nhàn ân một tiếng nói:
- Người hỏi đi.
Đạt Khê Trường Nho dừng một chút, dường như là đang chọn lọc từ ngữ:
- Ngày sau có phải con muốn lấy hai quận Tề Lỗ hay không?
Lý Nhàn suy nghĩ gật đầu nói:
- Tề Lỗ giàu có và đông đúc, là vùng đất làm nền móng. Ngày sau đợi nhân mã Yến Vân trại lại lớn mạnh hơn một chút, tự nhiên sẽ đoạt hai đất Tề Lỗ.
Đạt Khê Trường Nho thở dài:
- Vậy con không cảm thấy bản thân mình đã bỏ qua một cơ hội tốt hay sao?
Lý Nhàn cười cười hỏi:
- Ý của sư phụ là nói, con hẳn là thừa cơ hội bắt Trương Tu Đà lại?
Đạt Khê Trương Nho gật đầu nói:
- Hai vùng đất Tề Lỗ sở dĩ có vẻ giàu có và đông đúc, cũng là vì có Trương Tu Đà trấn thủ, đám lục lâm đạo xa gần không người nào có thể tấn công vào. Không nói khoa trương Trương Tu Đà là thần trấn thủ hai vùng Tề Lỗ. Chỉ cần diệt trừ ông ta, đất Tề Lỗ sẽ là nơi không có lương tướng. Nếu nhân mã Yến Vân trại toàn lực tấn công mà nói, đánh hạ hai quận này hẳn không vấn đề. Cơ hội tốt như vậy, vì sao con không nắm chặt?
Lý Nhàn nhìn Đạt Khê Trường Nho chân thành nói:
- Sư phụ biết rõ con nghĩ như thế nào mà, tại sao còn muốn hỏi con?
Đạt Khê Trường Nho bật cười khanh khách nói:
- Không nghe con nói thử, chung quy vẫn là cảm thấy có chút tiếc nuối.
Lý Nhàn ngẫm nghĩ nói:
- Vì thời gian quá sớm. Tề Lỗ giàu có và đông đúc, con quả thật nhìn thấy mà thèm. Nếu kinh doanh tốt vậy thì sẽ là chỗ dựa chân chính. Nhưng hiện tại muốn hai vùng Tề Lỗ quả thật quá sớm chút rồi. Đại Tùy tuy rằng đã như cây to mục nát sắp đổ, nhưng binh uy này vẫn không thể xem thường. Hiện giờ trăm vạn đại quân của Đại Tùy còn ở Liêu Đông, nhân cơ hội này đánh hạ hai vùng Tề Lỗ thoạt nhìn là một lựa chọn không tồi. Nhưng cây to đón gió lớn, một khi chúng ta giết Trương Tu Đà tiếp đó nắm lấy quận Tề Lỗ, lập tức sẽ trở thành mục tiêu công kích của tất cả. Triều đình ắt sẽ điều động binh mã dốc toàn lực tấn công. Với thực lực hiện giờ của Yến Vân trại chúng ta còn đỡ không được một trận đánh toàn lực của Đại Tùy.
Lấy ví dụ một số người trước kia chủ ý đánh quận Tề, như Vương Bạc, Tôn Tuyên Nhã, Hách Kiến Đức, Thạch Hà Tử, Bùi Trường Tài chỉ đơn giản là muốn cướp bóc chứ cũng không dám có tính toán chiếm cứ hai vùng này. Một khi có người thật sự chiếm hai vùng này, trừ triều đình điều động đại quân ra còn phải ứng phó các lộ nghĩa quân khác khiêu chiến nữa.
Hiện tại chiếm cứ Tề Lỗ, vẫn là quá sớm, chờ chút đi. Đợi căn cơ Đại Tùy triệt để mục nát một chút, đến lúc đó đừng nói lục lâm đạo, cho dù là đại tướng quân các vệ, tổng quản các nơi, thậm chí quận thủ các quận chỉ sợ cũng sẽ thừa dịp loạn mà đến, Đại Tùy sụp đổ người người đều muốn phân một chén canh. Đợi đến lúc đó, nhân mã mỗi lộ ai nắm đấm cứng người đó định đoạt, không cần lại phải lo lắng sự tấn công của triều đình. Chúng ta chiếm quận Đông Bình thì lần lượt hai vùng Tề Lỗ, không vội.
Hắn nhìn thoáng qua sao đầy trời lấp lánh chân thành nói:
- Huống hồ, con không muốn vì vậy mà cùng La Sĩ Tín và Tần Thúc Bảo trở mặt. Hai người bọn họ mỗi người đều là tướng tài khó được. Nếu ngày sau có thể được hai người bọn họ tương trợ, Yến Vân trại chúng ta sẽ như hổ mọc thêm cánh.
Đạt Khê Trường Nho cười nói:
- Nói đi nói lại, chung quy câu này mới là lý do chân chính.
Lý Nhàn cười cười, uống một ngụm rượu sau đó thở dài nói:
- Một thành một vùng dễ đoạt, một lương tướng khó cầu.
Hắn thấp giọng nói:
- Nếu đem quận Tề so sánh với La Sĩ Tín, Tần Thúc Bảo để cho con chọn lựa, con tình nguyện không cần quận Tề, cũng không muốn mất đi giao tình với hai người bọn họ.
Đạt Khê Trường Nho gật đầu nói:
- Hiện giờ Yến Vân trại chúng ta không thiếu binh lính tinh nhuệ nhưng thiếu tướng mạnh. Lại nói đến mấy người Thiết Lão Lang, Lạc Phó, Đông Phương Liệt Hỏa, lĩnh binh mã một doanh đã là năng lực lớn nhất rồi. Luận võ nghệ, mấy người bọn họ miễn cưỡng lên được mặt bàn, nhưng luận binh pháp chiến trận xưng không được tướng tài. Lại nói tiếp, như hiện giờ Yến Vân trại chúng ta có thể trọng dụng nhất ngược lại chỉ có ba người Hùng Khoát Hải, Ngưu Tiến Đạt, Lưu Hắc Thát. Tuy rằng con để Trần Tước Nhi làm chủ tướng thủy quân, nhưng theo ta thấy, Trần Tước Nhi này cũng không đủ tài để đảm nhiệm trọng trách ấy.
Lý Nhàn không nói lời nào, nhưng trong lòng hắn biết Đạt Khê Trường Nho nói không sai. Hiện tại năm Đô Uý của ngũ hành đại doanh, trừ Hùng Khoát Hải ra bốn người khác đều xuất thân từ Huyết kỵ và mã tặc Thiết Phù Đồ. Lúc đó sở dĩ bổ nhiệm như vậy, là vì thời điểm đó dưới trướng Lý Nhàn quả thật không có tướng tài, hơn nữa bốn người này cũng đều là tâm phúc. Nhưng từ trên phương diện năng lực mà nói, Thiết Lão Lang còn được chút, ba người Đông Phương Liệt Hỏa, Triều Cầu Ca, còn có Lạc Phó cái nhìn đại cục đều kém chút. Ngược lại hiện giờ hai người Ngưu Tiến Đạt và Lưu Hắc Thát thủ hạ của Trần Tước Nhi này lại rất có kiến giải.
Tính đi tính lại, năm Đô Uý ngũ hành đại doanh, trái lại chỉ có Hùng Khoát Hải quả thật coi là tướng tài.
Đạt Khê Trường Nho cười nói:
- Bùi Hành Nghiễm kia tuy rằng thoạt nhìn có chút thật thà chất phác, nhưng từ nhỏ đã theo phụ thân chinh chiến, kiến thức rộng rãi hơn nữa võ dũng hơn người, có thể dùng được.
Lý Nhàn gật gật đầu, cười giống như tự lẩm bẩm nói:
- Sẽ dùng được, đều sẽ dùng được.
Khi màn đêm buông xuống đám người Trương Tu Đà cũng không vội vàng rời đi. Tuy rằng lần này đến gặp Lý Nhàn cực kì có khả năng sẽ bị một số người có ý đồ xấu lợi dụng, ấn cho ông một tội danh tư thông phản tặc, nhưng vì nguyên nhân La Sĩ Tín, Trương Tu Đà lại không thể không tới. Theo lý mà nói, La Sĩ Tín chẳng qua là thủ hạ của ông, ông không có lý gì vì một tên thủ hạ mà phạm phải sai lầm như vậy. Cho dù La Sĩ Tín có kiên trì ông cũng không cần thỏa hiệp. Nhưng ông biết cho dù bản thân mình không đến cũng ngăn không được La Sĩ Tín. Ngăn được người cũng ngăn không được lòng, cho dù ông hạ lệnh đem La Sĩ Tín trói lại, vậy cũng chẳng qua là khiến hai người nội bộ lục đục, cuối cùng cũng không khôi phục được tình nghĩa trước kia.
Toàn bộ quận Tề, chỉ có bản thân Trương Tu Đà biết thân phận của La Sĩ Tín, ngay cả Tần Quỳnh cũng vẫn luôn cho rằng La Sĩ Tín là một đứa trẻ nghèo khổ xuất thân chăn trâu. Bởi vì do Tần Quỳnh nhân nghĩa sẽ không hoài nghi lời La Sĩ Tín chính mồn nói ra. Tuy rằng lời nói dối trăm ngàn chỗ hở, chỉ riêng là giống nhau đã khiến người khác sinh nghi. Một đứa trẻ xuất thân trong nhà nghèo khổ, cả ngày chăn trâu, làm sao có thể luyện ra một thân bản lĩnh như vậy? Gia đình dân chúng bình thường dùng không nổi một cây sóc dài, cũng mời không nổi sư phụ giỏi dùng sóc về.
Nhưng Tần Quỳnh từ trước đến giờ chưa từng hỏi qua La Sĩ Tín, bởi vì anh ta biết, đợi đến thời điểm La Sĩ Tín tự nhiên sẽ nói với mình. Hiện giờ gã giấu diếm cũng nhất định là bất đắc dĩ.