Chương 253.2: Kẻ Si Võ

Tướng Minh

Trí Bạch 18-09-2024 21:31:56

. Lý Nhàn cười cười nói: - Tuy nhiên nghĩa phụ ta Trương Trọng Kiên và Địch Nhượng có giao tình rất sâu, ta sẽ viết một phong thư gửi về quận Đông Bình cho nghĩa phụ ta, thỉnh cầu ông viết phong thư gửi đi Ngõa Cương trại, xem thử có thể khiến Địch Nhượng thả người hay không. Có điều là ta nghe nói quân sư Ngõa Cương trại Từ Thế Tích yêu tài, hắn tất nhiên sẽ không làm khó phụ thân ngươi đấy. Hơn nữa, nếu hắn muốn giết ngươi chỉ cần hạ lệnh vạn tên cùng bắn ngươi trốn được sao? Cho nên ngươi yên tâm đi, phụ thận ngươi hiện tại hẳn là không có nguy hiểm. Hắn nghĩ nghĩ nói: - Nếu ngươi không vội thì ở chỗ ta đợi mấy ngày. Còn nếu nóng lòng có thể đi tìm Trương Tu Đà. Đều giống nhau, nếu là Trương Tu Đà lách qua quận Đông Bình, ta sẽ không ngăn trở ông ta. Nếu là Trương Tu Đà dẫn quân đi quận Đông Bình, ta cùng ông ta tất phải có một trận chiến. Lý Nhàn nói: - Sở dĩ ta tới gặp Trương Tu Đà, là vì thủ hạ của ông ta Đô Uý La Sỹ Tín chính là huynh đệ chi giao của ta, ta không muốn gặp mặt hắn ta ở trên chiến trường. Cho nên mới phải tới quận Tề, tính toán khuyên Trương Tu Đà một chút. Còn có Đô Uý Tần Quỳnh, tuy rằng ta chỉ có duyên gặp mặt một lần, nhưng ta đối với người này cũng kính trọng và khâm phục. Cùng những anh hùng hào kiệt như vậy chém giết không phải là mong muốn của ta. Nếu ngươi lại đi quận Tề, một trận chiến này ta liền càng không thể đánh rồi. Lý Nhàn sau khi suy nghĩ rất lâu nói: - Như vậy đi, nếu ngươi quyết định đi tham gia vào quận Tề, thay ta khuyên nhủ Trương Tu Đà không để ý Yến Vân trại của ta. Vì La Sỹ Tín, ta sẽ lại lui một bước nữa, ông ta có thể dẫn quân đi qua quận Đông Bình, nhưng không được có ý đồ gì, bằng không, vì cuộc sống mới được an ổn mấy ngày của dân chúng quận Đông Bình, cho dù ông ta là danh tướng đương thời, ta cũng thề giết chết người này. Lý Nhàn nói: - Ngươi tự mình suy nghĩ đi. Nói xong, liền nhìn chằm chằm phao câu cá kia trong dòng sông nhỏ, không để ý đến Bùi Hành Nghiễm nữa. Bùi Hành Nghiễm ngồi ở bên cạnh Lý Nhàn rất lâu không nói lời nào. Sau khi ngồi đủ hơn nửa tiếng cuối cùng vẫn thở dài một tiếng nói: - Vì sao trong lục lâm đạo nhiều hào kiệt ý hợp tâm đầu, nhưng trong triều đình lại đều là đấm đá nhau âm mưu tính kế? Ngươi vì La Sỹ Tín có thể không giao chiến với Trương Tu Đà, mới quen với ta liền trượng nghĩa như vậy, ta sao có thể đi? Anh ta nhặt lên một hòn đá ném mạnh vào trong nước, làm kinh sợ con cá mới chuẩn bị cắn câu. - Tướng quân có thể nắm chắc thuyết phục Trương Tu Đà? Lý Nhàn cười cười, khóe miệng cong lên rất nhỏ, rất đẹp. ... ... - Nguyên Khánh, một đôi đồng chùy của ngươi thật sự một chiếc ba trăm cân, một đôi sáu trăm cân? Lý Nhàn tò mò hỏi. Bùi Nguyên Khánh cầm song chùy ước lượng một chút cười nói: - Tướng quân nghe ai nói vậy? Nếu thật sự là sáu trăm cân ai có thể nhấc lên được chứ? Nhấc lên thì có thể, chiến trận chém giết dùng binh khí sáu trăm cân, mệt chết đi được, còn thế nào giao thủ với người khác. Chùy này một chiếc nặng ba mươi tám cân, hai chiếc cộng lại cũng không đủ trăm cân. Lý Nhàn hơi hơi kinh ngạc, trong lòng tự nhủ Bình thư kiếp trước kia quả nhiên không đáng tin cậy. Hắn nhìn kỹ đôi đồng chùy của Bùi Hành Nghiễm, cán chùy đến một mét, đầu chùy như cỡ quả dưa hấu, nghĩ đến không phải đồng nguyên chất tạo thành, đoán chừng cũng không phải là đồ ruột đặc, bằng không một cái cục sắt lớn như vậy cũng không ba mươi tám cân. Độ ngắn dài của Chùy này tương đương hoành đao, trên đồng chùy có không ít xước măng rô sắc nhọn, nếu nện ở trên người phỏng chừng hẳn là huyết nhục mơ hồ. Hắn đi qua cầm một chiếc trong tay ước lượng một chút, không xê xích gì mấy với hắc đao của hắn, chỉ là so với hắc đao của hắn thì ngắn hơn một phần ba. Tuy rằng đồng chùy không giống như trong Bình thư kiếp trước nói cái gì nặng sáu trăm cân, nhưng bởi vì cán chùy rất dài, cho nên người bình thường muốn khua cũng là vô cùng gian nan đấy, bởi vậy có thể thấy được khí lực của Bùi Hành Nghiễm quả thực kinh người. Thấy Lý Nhàn hứng thú đối với binh khí của mình, Bùi Hành Nghiễm nảy lên ý so tài. Gã do dự một chút hỏi: - Nếu không, ta tiếp tướng quân mấy chiêu? Lý Nhàn ha ha cười to nói: - Miễn đi, nếu ngươi muốn so tài, qua mấy ngày nữa sẽ có một tên si võ đến, ngươi với hắn so qua đã rồi nói sau. Bùi Hành Nghiễm thở dài thất vọng. Gã đã biết Lý Nhàn là thiếu niên tướng quân Yến Vân nổi danh ở Liêu Đông, trong truyền thuyết một thanh hắc đao kia uy lực vô cùng. Yến Vân người này càng là bị đồn thổi vô cùng kì diệu, nói có công lực quỷ thần khó lường. Hiện giờ nhân vật trong truyền thuyết ở ngay trước mắt lại không thể đấu một trận, trong lòng Bùi Hành Nghiễm ngứa ngáy muốn chết. Lý Nhàn nhìn bộ dạng thất vọng của tên kia cười nói: - Đợi giải quyết xong việc của Trương Tu Đà, trở về đến quận Đông Bình ta đích thân cùng ngươi so tài một phen, đánh một trận trước mặt mọi người. Như vậy ta cũng dễ an bài vị trí cho ngươi. Bùi Hành Nghiễm bừng tỉnh, biết Lý Nhàn là muốn trọng dụng bản thân mình, vội vàng ôm quyền nói: - Đa tạ tướng quân! Lý Nhàn nói đợi đến trở về quận Đông Bình sẽ luận võ, rõ ràng là muốn để anh ta ở trước mặt các hảo hán Yến Vân trại thể hiện bản lĩnh để phục chúng, như vậy Lý Nhàn mới danh chính ngôn thuận an bài một vị trí cho anh ta. Nghĩ đến đây, Bùi Hành Nghiễm đối với Lý Nhàn càng thêm kính trọng và khâm phục. Vị thiếu niên tướng quân này không những trượng nghĩa, hơn nữa tâm tư cũng cực kỳ tỉ mỉ, lại vừa nghĩ Lý Nhàn bằng ấy tuổi mà có thể trở thành đại hào kiệt chiếm cứ một phương, tất nhiên là cự kỳ có bản lĩnh đấy. Cứ như vậy ở chỗ này đợi sáu hôm, thời điểm chạng vạng ngày thứ sáu, mấy chục người cưỡi ngựa từ đằng xa nhanh như chớp chạy đến. Bọn họ có thể vượt qua hai chỗ canh phòng hai mươi dặm ngoài và mười dặm ngoài, thân phận này đã lộ rõ chân tướng. Qủa nhiên, mới tiến vào quân doanh, một thiếu niên sắc mặt ngăm đen đi đầu tiên liền hét lớn nói: - An Chi ở chỗ nào? Nhanh ra đây gặp ta! Ở phía sau y, một đại hán người cao chín thước mặt vàng hơi mỉm cười đi ở phía sau, dắt một con tuấn mã lông vàng đốm trắng cực kỳ oai phong, bên cạnh yên ngựa treo một cây sóc dài, mũi giáo kia vậy mà dài bốn thước, thoạt nhìn vô cùng sắc bén. Người này diện mạo trung hậu, lông mày như tằm nằm, một đôi mắt to cực kỳ có thần, thoạt nhìn ba mươi mấy tuổi, chính là Đô Uý quận Tề Tần Quỳnh Tần Thúc Bảo. Tiểu tử mặt đen bước nhanh đi vào quân doanh dĩ nhiên chính là La Sỹ Tín. Gã vừa gọi to vừa kêu la nói: - Lão tử đến đòi rượu uống rồi, An Chi còn không nhanh ra nghênh tiếp! Gã còn chưa nói xong, một túi rượu cũng không biết từ chỗ nào bay qua, thế đi cực nhanh, thẳng đến trước mặt La Sĩ Tín, nếu là bị đánh trúng mà nói, nói không chừng sẽ đánh vỡ cái mũi. La Sĩ Tín giơ tay tiếp được, ha ha cười to nói: - Đây chính là đạo đãi khách của ngươi à? Người nào đó chậm như rùa từ trong đại trướng đi ra thở dài nói: - Ngươi chỗ nào giống như khách nhân cơ hứ? Ngược lại giống tên trộm ngang ngược vào nhà cướp của hơn đấy.