Chương 246.1: Bởi Vì Trung Thực Nên Tha Mạng

Tướng Minh

Trí Bạch 18-09-2024 21:31:43

. Gió tháng 3 mặc dù chỉ mang theo một chút giá lạnh như vấn khiến người ta cảm giác như bị dao cứa. Từ xa nhìn lại phía dưới đám cỏ hoang vàng úa và lụi tàn lại là những mầm cỏ non xanh mướt kiên cường vươn lên, khiến người khác thấy vui mừng và ấm lòng. Chúng mạnh mẽ, kiên cường vươn lên khỏi mặt đất, vượt qua những mỏm đá xám, những cành khô lá úa, để kiêu ngạo đón nắng và gió, mặc dù chúng bây giờ cũng chỉ là những thân cây chưa cứng cáp. Chúng không sợ mưa gió, cũng không sợ móng sắt của chiến mã chà đạp. Chỉ cần cho chúng thời gian, thì chúng sẽ không ngừng hấp thu ánh nắng và nước, rồi mạnh mẽ vươn lên. Chính vì vậy mà năm này qua năm khác, cây cỏ khô héo rồi cũng có lúc hồi sinh. Có người đã dùng cây cỏ dại để hình dung Đại Tùy, một đế quốc hùng mạnh như cỏ dại, không ngừng vươn xa, không ngừng phát triển để trở thành một bãi cỏ xanh mướt, phủ kín một mảnh đất. Đại Tùy khi mới lập nước là một đế quốc lớn mạnh vui mừng, hân hoan đón lấy ánh nắng nắng ban mai. Đất nước này lớn mạnh, hùng cường đến mức khiến người ta phải lo lắng về sự tồn tại có nó. Thiết kỵ của Đại Tùy không sợ bất kỳ kẻ địch nào, bất luận là Nam Trần có lạch trời Trường Giang làm lá chắn hay là Đột Quyết hùng cường có mấy trăm vạn kỵ binh, thì đều phải khuất phục trước Đại Tùy. Nhưng sự suy tàn của Đại Tùy cũng giống như loài cỏ dại, nhanh chóng đến mức không thể cứu vãn được. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ba mươi năm, một đế quốc hùng cường với tinh thần hăng hái, phấn chấn. Một đế quốc phải khiến các dân tộc khác run rẩy, lo sợ đã nhanh chóng tàn lụi và sụp đổ, với tốc độ như hoa cỏ mùa xuân bị gió thu thổi qua, như tuyết mùa đông bị ánh nắng màu xuân ấm áp chiếu rọi. Mọi người vẫn chưa muốn kết thúc một viễn cảnh thái bình, ấm no và hạnh phúc do Đại Tùy sáng tạo nên thì đã phải bắt đầu hoài niệm về thời kỳ hoàng kim của Đại Tùy lúc sơ khai. Lần đông chinh thứ nhất của Đại Tùy năm Đại Nghiệp thứ 8, chính là đề tài nóng hổi của dân chúng sau những buổi trà dư tửu hậu. Mọi người đều bàn tán binh hùng tướng mạnh của Đại Tùy đã đánh đến đâu rồi? Thằng hề Cao Nguyên đã bị bắt chưa? Lần đông chinh thứ hai của Đại Tùy, mọi người vẫn hứng thú bàn luận về chuyện năm nay Đại Tùy có thể tiêu diệt được Cao Cú Lệ, nhưng đến lần đông chinh thứ ba, dường như đã không nghe thấy dân chúng bàn luận về đề tài này nữa, bởi vì mọi người đang bận rộn làm thế nào để có thể khiến bản thân được sống tiếp. Phía bắc Trường Giang gần như không có quận nào là không có phản quân, bọn họ công thành nhổ trại, thế lực càng ngày càng mạnh, cho nên chuyện Vận Thành quận Đông Bình quận trị bị binh mã của Yến Vân Trại tấn công hoàn toàn không phải là một chuyện đại sự, thậm chí còn không thu hút được sự chú ý của triều đình. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, cho dù triều đình có quan tâm đi chăng nữa thì cũng lực bất tòng tâm. Đậu Kiến Đức của phía bắc Hoàng Hà đã chiếm được mấy huyện, quận Tế Bắc đã bị Vương Bạc nắm giữ. So sánh với bọn họ thì lần tấn công này cuả Yến Vân Trại không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên. Mặc dù tốc độ tấn công và chiếm lĩnh Vận Thành có nhanh hơn nhưng cũng chỉ là một trong những chuyện bình thường diễn ra hàng ngày của Đại Tùy mà thôi. Đêm ngày 13 tháng 3, binh mã nằm vùng của Yến Vận Trại Cự Dã Trạch trong một đêm đã giết sạch gia đình của quận thủ Ngô Tỉnh Chi và quận thừa Trương Tam Hằng. Mặc dù chuyện này không phải do binh mã của Yến Vân Trại làm nhưng chuyện này sẽ được đổ lên đầu họ, là một chuyện không phải nghi ngờ gì nữa. Bùi Thế Sinh được Lý Nhàn chọn làm tân quan địa phương quận Đông Bình. Một quan địa phương do phản tặc bổ nhiệm cho nên y làm việc càng quyết đoán và lạnh lùng. Ngày trước trước mặt mọi người, y là một người ôn hòa, nhã nhặn nhưng khi xuống tay giết người thì tuyệt đối không hạ thủ lưu tình. Số hộ viện và gia đinh của những nhà phú hộ trong thành do y dẫn theo lên đến hơn 500 người, đầu tiên là giết sạch cả gia đình nhà quận thủ Ngô Tỉnh Chi, sau đó thì dẫn người đến nhà Trương Tam Hằng giết không sót một ai. Như lời của Bùi Thế Sinh đã từng nói,"nếu đã làm thì phải làm cho tới nơi tới chốn, tuyệt đối không được để lại cho bản thân bất cứ kẻ thù nào, bất luận là người già hay là trẻ nhỏ." Y đã làm như vậy, mặc dù thủ đoạn tàn nhẫn độc ác nhưng đó cũng chỉ là sự lựa chọn chính xác nhất. Sau khi diệt trừ Ngô Tỉnh Chi và Trương Tam Hằng, Bùi Thế Sinh vẫn chưa thể nào thở phào nhẹ nhõm được. Mặc dù quận thừa và quận thủ đã bị y giết chết, nhưng trong thành vẫn còn hàng nghìn quận binh, còn có cả mười mấy giáo úy, đây mới chính là chuyện khó giải quyết nhất. Lúc Lý Phiêu Nhiên dẫn theo người của Yến Vân Trại đi cướp cổng thành đã nói với Bùi Thế Sinh, chuyện trong thành mình sẽ không nhúng tay vào, binh mã của Yến Vân Trại cũng không nhúng tay vào, có thể bình định được đám quận binh kia hay không chính là phải dựa vào bản thân y. Cho nên sau khi cổng thành Vận Thành bị phá, kỵ binh của Nhuệ Kim doanh đã tiến vào trong thành nhanh như gió nhưng lại không đi thẳng đến doanh địa của quận binh. Binh mã của Hậu Thổ doanh và Hồng Thủy doanh cũng nhanh chóng tiến vào trong Vận Thành để không chế thành nhưng lại không có ý định để ý đến gần ba nghìn quận binh còn sót lại trong doanh địa quận binh kia. Để một văn nhân dẫn theo mấy trăm tên gia nô đi thu phục ba nghìn quận binh, bất luận như thế nào, thì vấn đề cuối cùng mà Lý Nhàn đặt ra đúng là có chút khó khăn. Dưới ánh trăng lạnh, trong gió đêm, Lý Nhàn – đại đương gia của Yến Vân Trại không hề tiến vào thành mà đang ngồi nghỉ ngơi ở một chiếc đình cách cửa thành phía đông của Vận Thành một dặm. Hắn tựa vào cột đình, uống rượu mới ủ, nhìn bầu rời cao thẳm, không một gợn mây, sau đó thì tâm trạng tốt nên hắn đã hát một bài hắn mà từ trước tới giờ chưa có ai được nghe qua. " Mùa hè yên lặng, trên bầu trời sao sáng lấp lánh ..." Đây vốn là một bài hát được trình bày với một giong ca nữ nhẹ nhàng nhưng sau khi được hát bởi một giọng khàn khàn thì nó lại mang một âm hưởng hoàn toàn khác biệt. Ngồi cạnh hắn không xa chính là Diệp Hoài Tụ. Nàng đang ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm, có mây có trăng khuyết, hình như trời sắp mưa. Đừng nói là sao sáng lấp lánh, ngay cả trăng cũng có lúc ẩn lúc hiện. - Mới tháng ba, còn một tháng nữa mới sang mùa hè, hơn nữa trời hôm nay cũng không nhiều sao, cho nên mặc dù bài hát mà ngươi đang ca ta chưa bao giờ nghe qua, rất du dương, uyển chuyển đó nhưng lại không phù hợp với hoàn cảnh. Diệp Hoài Tụ khẽ vuốt mấy sợi tóc trước trán, nói khẽ: - Bài này, nữ nhi hát thì có lẽ sẽ hợp hơn. Lý Nhàn ảo não lên tiếng: - Ý cảnh đó, cô hiểu ý cảnh không? Diệp Hoài Tụ không để ý đến hắn, nhớ lại giai điệu của bài hát rồi khẽ hát lên. Thật không ngờ giọng hát của nàng lại nhẹ nhàng, dễ nghe như vậy. Lý Nhàn mở to mắt, há hốc mồm, không tin được rằng trước mặt mình chính là một yêu nữ mới chỉ được nghe qua một lần mà đã thuộc ca từ và giai điệu. " Biết rồi nhưng cũng ngủ rồi, một giấc ngủ yên tĩnh ... mùa hè yên lặng..." Lý Nhàn thở dài, vui vẻ tán dương: - Thường ngày cô có bao giờ hát đâu mà sao lại tài giỏi đến vậy?