Chương 282. 1: Linh Vị Trong Phật Đường Là Của Ai.

Tướng Minh

Trí Bạch 18-09-2024 21:32:42

Thời tiết tháng 7 nóng đến mức khiến cho người khác phải đau đầu chóng mặt, những người dân không có đủ quần áo mặc trên người ủ rũ lết từng bước về phía trước. Bọn họ tiến về trước mà không hề có mục đích, họ nghĩ rất đơn giản, nơi nào giàu có và đông đúc, có thể kiếm được đồ để nhét vào miệng thì họ sẽ đến nơi đó. Có người đi về phía bắc, có người đi về phía nam. Có người nói Giang Nam tốt, bởi Giang Nam không chỉ có phong cảnh hữu tình, mà còn là một nơi yên bình, không có loạn lạc, nơi đó chính là thiên đường của những người dân tị nạn. Có người lại nói Hà Tây tốt, bởi thì sau khi Lý Uyên tới Thái Nguyên đã chỉnh đốn chính trị khiến người dân có thể an cư lạc nghiệp, cuộc sống của người dân ở đây tốt hơn những vùng khác rất nhiều. Có người lại cho rằng Hà Bắc Đậu Kiến Đức trị vì lại tốt hơn, mặc dù y là phản tặc nhưng đối với người dân lại còn tốt hơn quan phủ gấp nhiều lần, ai ai cũng có ruộng, thuế má lại thấp. Cũng có người lại cho rằng, Tái Bắc rất tốt, chăn dê thả bò, ít nhất không phải lo đến cái ăn. Đương nhiên, trong số những nơi được nhắc đến cũng có quận Đông Bình. Quận Đông Bình có nghĩa tặc, nước trong lành, đất đai màu mỡ, không thu thế, không giao phú, không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa. . . Không biết từ lúc nào mà chuyện này đã bắt đầu được lan truyền đi, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi đã truyền đến phía bắc sông Hoàng Hà. Ngay cả người dân của quận Tê, khi cuộc sống ngày một khó khăn cũng bắt đầu có ý định có nên đến quận Đông Bình để tìm vận may hay không. Họ truyền tai nhau rằng người của Yến Vân Trại rất tốt, không những cho dân chúng hạt giống để gieo trồng hơn nữa lại còn giúp dân chúng dựng nhà xây cửa, cuộc sống vô cùng ấm no hạnh phúc. Những câu chuyện được mọi người truyền tai nhau đều những câu chuyện được đẩy đến hai thái cực, một là kinh khủng và xấu xí đến cực điểm, hai là vô cùng hạnh phúc và xinh đẹp. Nhưng bất luận là tốt là xấu, là kinh khủng hay hạnh phúc thì đều khiến người nghe có cảm giác mơ hồ. Họ nói Giang Nam tốt, Hà Tây tốt, Đông Bình tốt chính vì vậy mà những người dân tị nạn kia dù khổ dù mệt đến đâu thì vẫn cố lê lết đôi bàn chân đã sưng vù lên để đến được nơi tốt đẹp hạnh phúc trong lòng mình. Thực ra trong trí nhớ của mọi người thì cách hiện tại không lâu về trước, Đại Tùy tuy không thể nói là một nơi tốt đẹp hạnh phúc tựa thiên đường nhưng cũng có thể là một nơi khiến họ cảm nhận được sự an tòan và yên bình. Một đoàn xe gồm mười mấy chiếc đi chầm chậm về trong nam, phía trước đoàn xe này là 70 – 80 võ sĩ cưỡi ngựa, vác đao, ai ai cũng hùng hùng hổ hổ, trông chẳng khác gì một đám hung thân ác sát, trông bề ngoài của họ cũng chẳng lương thiện gì. Mười mấy chiếc xe này nếu như nhìn thoáng qua thì cũng chẳng có gì đặc biệt nhưng lá cờ được cắm ở hai bên xe lại khiến những người qua đường không chịu nổi tò mò phải ghé mắt nhìn trộm, bởi vì chữ trên lá cờ khiến những người qua đường phải liên tưởng đến lại lịch của người ngồi trong xe, rồi trong lòng không khỏi kinh ngạc. Tốc độ của đoàn xe không nhanh, mấy người phu xe thì cũng không có vẻ hung ác, cũng không có la lối quát tháo om sòm, nhưng những người dân tị nạn bên đường khi nhìn thấy đoàn xe này đều chủ động dắt díu nhau né tránh và nhường đường. Đường Quốc Công Lý. Chỉ dựa vào bốn chữ này cũng đủ khiến những lão bách tính bình thường phải chủ động tránh xa. Phía sau đoàn xe là một đội hình tốt khoảng 200 người, tay cầm trường mẫu, lưng đeo cung cứng chỉnh tề đi theo. Đoàn người và xe này đúng là rất có khí thế, có hộ vệ giáo mác đầy đủ và bộ binh áo giáp chỉnh tề đi theo, lại thêm mười mấy xe lớn, khung cảnh này hoàn toàn đối lập với cảnh dìu dắt, lê lết của những người dân tị nạn. Đường Công Lý Gia mấy năm nay vẫn luôn rất khiêm tốn, đặc biệt là Đường Công Lý Uyên mấy năm nay không được Đại Nghiệp Hoàng đế trọng dụng, lúc nào cũng bị người khác nghi kỵ, cho nên người của Lý gia làm gì, đi đâu cũng hết sức cẩn thận. Nhưng đến tháng ba năm nay Lý Uyên lại được trọng dụng trở lại, Đại Nghiệp Hoàng đế còn phong ông là Thái Nguyên lưu thủ, Lý gia cuối cùng cũng có được ngày mở mày mở mặt với thiên hạ. Tuy là như vậy nhưng Lý Uyên vẫn như trước kia, không cho phép người của Lý gia được phép khoa trương, phách lối. Nhưng vào thời điểm hiện tại, mười mấy chiếc xe lớn cùng với hàng trăm hộ vệ này thì mọi người muốn nói đỡ cho ông kể ra thì cũng khó, nhìn đâu cũng không thể thấy được sự khiêm tốn. Nguyên nhân rất đơn giản, Lý Uyên dù khiêm tốn, không khoa trương đi nữa thì ông ta cũng không thể không chú ý đến sự an toàn của nữ nhi mà ông yêu thương nhất. Đoạn đường từ Hà Tây Thái Nguyên quay về Giang Đô nơi nào cũng có không biết bao nhiêu là phản tặc, Lý Uyên phái mấy trăm giáp binh bảo vệ nữ nhi Lý Tuệ Ninh và cô gia Sài Thiệu thì cũng không thể nói là ông đang khoa trương được. Từ Thái Nguyên xuôi nam về đến Giang Đô, con đường này có đến một nửa đã không còn là khu vực dưới sự quản lý của quan phủ nữa, mà cho dù một nửa vùng đất còn lại được quan lại cai trị thì e rằng quan quân cũng không nhiều hơn phản tặc được. Vợ chồng Lý Uyên vô cùng yêu quý cô con gái Lý Tuệ Ninh, lại cộng thêm chuyện Lý Tuệ Ninh vốn không bằng lòng gả cho Sài Thiệu nhưng vì lợi ích của gia tộc mà nàng không thể không chấp thuận, chính vì vậy mà Lý Uyên cảm thấy có lỗi với con gái, cho nên càng thêm yêu thương nàng hơn, không những không vì chuyện nàng xuất giá mà giảm bớt đi ngược lại họ càng giành nhiều tình cảm và sự quan tâm cho nàng. Mấy ngày hôm trước, thế tử Lý Uyên vì sức khỏe không được tốt nên càng nhớ con gái hơn, Lý Uyên buộc phải phái người đến Giang Đô gọi vợ chồng Sài Thiệu đang tuần du với Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng ở Giang Đô quay về trấn Hoài Viễn. Nhưng đáng tiếc thay hai vợ chồng vẫn chưa đến được trấn Hoài Viễn thì Lý Uyên đã bị điều đến Thái Nguyên rồi. Vợ chồng Sài Thiệu lại phải chuyển hướng đến Thái Nguyên, rồi ở lại cùng với vợ chồng Lý Uyên hơn một tháng rồi mới cáo từ. Người ngồi trong chiếc xe đầu tiên chính là Sài Thiệu, nhưng Lý Tuệ Ninh lại không ngồi cùng với y. Giữa đường trở về nhà, từ sau khi gặp được nữ nhân kia, Lý Tuệ Ninh vô cùng yêu mến nữ nhân này, không những còn kết nghĩa tỷ muội mà còn mời nữ nhân này cùng xuôi về phía nam. Chỉ nghĩ đến đây thôi là Sài Thiệu lại có chút buồn bực, vợ y không cùng đi với y thì thôi lại còn đi với người khác. Mặc dù người cùng đi với thê tử cũng là nữ nhân nhưng y vẫn cảm thấy không được thoải mái, dù gì thì từ khi gặp được nữ nhân lai lịch không rõ ràng kia đến bây giờ, Lý Tuệ Ninh đã hơn 10 ngày không ngồi cùng xe với y rồi. Y chợt nghĩ, bây giờ đem so sánh y với nữ nhân tình cờ gặp mặt kia, Sài Thiệu ảo não nhận ra bản thân hình như là một người ngoài. Sài Thiệu vén tấm rèm xe nhìn ra bên ngoài, y nhìn thấy từng tốp người tị nạn dắt díu nhau bên đường mà không hiểu vì sao trong lòng y tự nhiên lại bùng lên cơn tức giận. Cũng là vì trở ngại cái danh Đường Công nên y mới cô nhẫn nhịn không cho cơn tức giận này bộc phát ra ngoài, nhưng ngọn lửa tức giận trong lòng y càng bị đè nén lại thì nó càng bùng lên cháy mạnh liệt hơn. Khi y nhìn thấy một bà lão chuẩn bị ngã ở trước mặt, y nghĩ ngợi một lúc rồi hét lớn với người phu xe: - Đừng làm thương người đi đường, đi chậm thôi. Mấy lời này y nói rất lớn cho nên những người dân tị nạn ở hai bên đường đứng cách đó không xa thì đều nghe thấy vô cùng rõ ràng, đặc biệt là khi phía trước có một bà lão có lẽ là vì đói quá mà không bước đi được nữa nên ngã trên đường. Thấy vậy Sài Thiệu liền sai hộ vệ đi bên cạnh mang tiền đến cho bà lão, rồi ân cần dặn bà đi mua lấy cái gì mà ăn. Chỉ là một hành động nhỏ nhưng đã khiến những người dân có mặt ở đó cảm động, nhận được sự tôn kính của họ, rồi tất cả mọi người đều xoay người hành lẽ, ai ai cũng ca ngợi người của Lý gia lương thiện. Sài Thiệu mỉm cười và gật đầu đáp lại với những người dân tị nạn, đúng lúc y đang đắc ý thì đột nhiên xe ngựa dừng lại, sau đó thì cánh cửa xe mở ra, Lý Tuệ Ninh bước lên xe với một vẻ mặt không vui.