- - Trên thảo nguyên rộng mênh mông không bờ bến, gió đất thổi xôn xao, cỏ cây tươi tốt nuôi súc vật như biển khơi. Thoạt nhìn khung cảnh trù phú, xinh tươi, đồng cỏ xanh mướt này nhìn còn đẹp hơn cả sóng của biển khơi, hơn nữa còn yên ả hơn sóng biển. Tối thiểu thì cũng không nhấn chìm ai. Nhưng nếu nghĩ thảo nguyên mênh mông như vậy không có nguy hiểm là đã sai lầm. Mặc dù các bộ tộc thảo nguyên không bị tấn công nhưng cũng sẽ bị sói thảo nguyên hung ác cắn xé. Chỉ cần lạc đường cũng đủ chết. Bởi vì thảo nguyên quá rộng vào trống vắng, nếu bị mất phương hướng trên thảo nguyên, vậy cũng chẳng khác nào đồ vật bị trôi nổi trên đại dương.
Một đội Hồng Phi Phong khoảng một ngàn người lao tới, chính là Đột Quyết Lang kỵ trên thảo nguyên chỉ nghe thôi đã khiến người ta sợ mất mật. Lúc qua một sườn núi cao gần đó, Thiên phu trưởng dẫn đầu bỗng ra tay làm hiệu đến, đám Đột Quyết Lang kỵ này dừng lại. Thiên Phu Trưởng đích thân dẫn mấy kỵ binh đi lên sườn núi cao nhìn ra xung quanh. Chỉ có điều rất nhanh sau đó y nhíu mày, trời đất mênh mông không một bóng người.
Y chán nản quất máy roi ngựa, đi về phía nam chỉ nói: - Tiếp tục tăng tốc, ta không tin cô ta có thể chạy ra khỏi thảo nguyên này
Nói xong, y dẫn đầu đội quân tiếp tục lao xuống, ngàn mã lao như bay trên thảo nguyên xanh biếc. Những chiếc áo choàng đỏ kia điểm xuyết trên thảo nguyên nhìn rất tráng lệ.
Trên bầu trời có hai con Hải Đông Thanh tung cánh, đuổi theo đội kỵ binh. Điều xuất Liêu Đông, thần tuấn nhất là Hải Đông Thanh. Hai con ác điều này chính là của quốc chủ Liêu Đông Cao Cú Lệ Cao Nguyên cố ý phái người từ ngàn dặm xa xôi dâng cho Đột Quyết Khả Hãn. Cùng đi có cả hai mươi mỹ nữ và vô số vàng bạc, đồ quý. Chủ ý của Cao Nguyên là liên lạc với thế lực của Đột Quyết Khả Hãn A Sử Na Đốt Cát Thế để chống chọi với Đại Tùy. Chỉ có điều không ngờ người Cao Cú Lệ kia xui xẻo. Lúc A Sử Na Đốt Cát Thế đến yết kiến, thì đúng lúc Hoàng môn Thị Lang của Đại Tùy Bùi Củ cũng ở đó. Ông ta phụng lệnh của hoàng đế Đại Tùy đến hội đàm với A Sử Na Đốt Cát Thế.
Nếu Bùi Củ không ở đây, A Sử Na Đốt Cát Thế không chừng bàn bạc chuyện kia với sứ giả Cao Cú Lệ, nhưng sứ giả Đại Tùy có mặt, lão không dám đắc tội với một đế quốc lớn mạnh như mặt trời ban trưa. Lúc đó cũng là lúc Bùi Củ đang hăng hái, thấy sứ giả Cao Cú Lệ đến yết kiến A Sử Na Đốt Cát Thế không ngờ lại sai A Sử Na Đốt Cát Thế đưa sứ giả Cao Cú Lệ đi chặt đầu. Sau khi Bùi Củ trở về nói với hoàng đế Dương Quảng chuyện này khiến Dương Quảng càng tăng thêm quyết tâm chinh phạt Cao Cú Lệ.
Hai con Hải Đông Thanh vỗ cánh bay cao trên bầu trời, chính là hai con Hải Đông Thanh mà sứ thần Cao Cú Lệ hiến cho A Sử Na Đốt Cát Thế, nhưng không biết gì sao lại xuất hiện ở đây đi theo đội Lang ky dường như đang tìm kiếm cái gì đó.
Mãi đến lúc đội quân một ngàn Lang ky kia biến mất trên thảo nguyên, hai con Hải Đông Thanh cũng biến mất không thấy bóng dáng nữa. Lúc đó Thiên Phu Trưởng nghỉ chân tại một chỗ trũng trên sườn núi cao cỏ mọc rậm rạp. Bông họ giật mình, có hơn mười người từ trong bụi cỏ đúng lên. Mười mấy người này đặc biệt vô cùng, bởi vì. . . không ngờ họ đều là nữ nhi.
Tổng cộng có mười ba người, đều mặc quân phục, cầm loan đao, khóa cung cứng.
Trong đó có mười hai người mặc bì giáp đỏ, trên người đều buộc hoa có màu xanh, chắc là để ngụy trang phục kích đội Lang kỵ kia. Còn có một cô gái khác ăn mặc không giống bình những người còn lại, nàng mặc một chiếc quần mỏng màu trắng ngà, khuôn mặt xinh đẹp, lông mi lá liễu, miệng anh đào nhỏ, nhìn chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Xinh đẹp tuyệt trần như hoa sen mới nở. Chỉ có điều lúc nàng nhìn chằm chằm về phía đội quân ngàn người vừa rời đi kia, đi lông mi nàng hơi nhăn lại khiến người ta đau lòng.
- Tiểu, thư chúng ta đi thôi.
Mười hai cô gái áo hồng nói với cô gái áo trắng kia.
Cô gái áo trắng nhìn về phía Vương Đình Đột Quyết, ánh mắt tỏ ra lưu luyến. Nhìn về phía đó một lúc lâu, nàng mới cúi xuống nhìn đôi giày nhá nhem của mình.
- Nhất Nguyệt, em nói xem chúng ta có thể đi đâu? Thảo nguyên là nhà của ta, dân chúng trên thảo nguyên là con dân của ta. Ta muốn cả đời này bảo vệ thảo nguyên, nhưng bây giờ ta không thể không rời khỏi chỗ này. Rời khỏi nhà của ta, chỉ có điều. . . ta có thể đi đâu được chứ?
Cô giá áo trắng nhẹ nhàng nói.
Nàng là Thánh nữ được vạn dân trên thảo nguyên kính trọng. Là viên ngọc quý A Sử Na Đóa Đóa trong tay Đột Khuyết Khả Hãn A Sử Na Đốt Cát Thế. Sau khi từ U Châu trở về nàng vẫn không rời khỏi vương đình Đột Quyết, cả ngày chỉ đọc sách, luyện chữ, không màng danh lợi. Chỉ có điều lần này, vì phụ thân ép nàng gả cho La Thành con trai của La Nghệ U Châu. Không ngờ nàng đã trốn khỏi vương đình Đột Quyết.
Một cô gái tên là Nhất Nguyệt khẽ cười nói: - Đương nhiên là đi tìm Diệp đại gia chứ còn có thể đi đâu?
Nghe thấy ba chữ "Diệp đại gia" kia, ánh mắt của A Sử Na Đóa Đóa buồn rầu nói: - Ta vẫn không hiểu, sư phụ ở U Châu không ngăn cản La Nghệ phái người truy sát ta. Vô Loan cũng vì thế mà chết trên Yến Sơn, nếu không gặp hắn. . . ta đã có thể đi theo Vô Loan rồi. . . Nhưng bà cố tình để lại mười hai Nguyệt nữ vệ cho ta, rốt cuộc bà có thương ta hay không? Hay chỉ muốn lợi dụng ta?
Mười hai Nguyệt Nữ vệ, là tên của các nàng đã có từ trước đó rất lâu. Mười hai người này đều là cô nhi bị vứt bỏ. Từ nhỏ đã được Diệp Hoài Tụ dẫn theo huấn luyện võ công, người lớn tuổi nhất tên là Nhất Nguyệt, người nhỏ tuổi nhất là mười lăm tuổi tên là Tịch Nguyệt. Diệp Hoài Tụ xuôi nam trở về Trung Nguyên không dẫn theo các nàng mà để lại cho A Sử Na Đóa Đóa.
- Tiểu thư, tiểu thư cảm thấy lúc Diệp đại gia ở U Châu có thể ngăn cản được La Nghệ sao?
Nhất Nguyệt thở dài nói: - La Nghệ phái sát thủ đuổi theo tiểu thư, tổng cộng ba đợt có 150 người. Trong đó hai nhóm đều bị Diệp đại gia phái người âm thầm đi diệt trừ họ cho nên tiểu thư chạy trốn được lên Yến Sơn. Sau đó Diệp đại gia đuổi đến Yến Sơn, biết tiểu thư được Lý tướng quân Yến Vân trại cứu đi, cho nên Diệp đại gia liền dẫn chúng tôi về Tái Bắc.
- Ta biết!
A Sử Na Đóa Đó cười với Nhật Nguyệt có vẻ đau khổ, nàng chỉ vào ngực nói: - Chỗ này có một cái kết, rất khó cởi bỏ.
Nhất Nguyệt gật gật đầu nói: - Vậy chúng ta càng phải đi tìm Diệp đại gia, chỉ có hai người gặp mặt, chỉ có hai người đối mặt có lẽ tiểu thư mới cởi bỏ được cái kết của mình.
- Sư phụ. . . bây giờ có phải thực sự đang ở cùng hắn không?
A Sử Na Đóa Đóa hỏi, tiếng rất nhẹ.
Nhất Nguyệt từ một tiếng nói tiếp: - Trước cuộc chiến Diệp đại gia phái người đến đưa tin, nói là nếu tiểu thư bị bất đắc dĩ không thể không rời khỏi thảo nguyên. . . . Thì hãy đến quận Đông Bình Đại Tùy tìm bà.
A Sử Na Đóa Đóa nhớ đến dáng người thiên hạ vô song của Diệp Hoài Tụ trong đầu bỗng nhiên lại xuất hiện người thiếu niên kia ngồi khoanh chân trước nấm mồ đơn độc, uống một hơi rượu đắng im lặng không nói gì.
- Chúng ta đi thôi, không có ngựa, chúng ta có thể phải đi rất lâu đấy.
A Sử Na Đóa Đóa gật đầu nói.
Nhất Nguyệt mỉm cười mắt sáng lên: - Có phương hướng, đi sẽ không lâu lắm.