Sau khi ăn xong cơm trưa, một hồi trống trận vang lên, Vương Bạc tụ tập tất cả 10 vạn binh mã chia làm bốn hướng tấn công Túc Thành. Trong đó, cửa đông có một đoạn tường thành đã bị sụp đổ, binh mã của Yến Vân Trại liền lấy bùn và bao cát dựng lên, đây chính là nơi có phòng thủ yếu nhất của Túc Thành, Quận Tế Bắc vẫn cho coi chuyện tấn công khu vực này là mục tiêu hàng đầu, chỉ có điều tất cả phương pháp phòng ngự của binh mã Yến Van Trại cũng đều tập trung ở đây ví dụ như lăn dầu, lăn đán, lăn gỗ, phòng lao, . . .
Lần này, Vương Bạc đích thân chỉ huy binh mã của Khâu Cơ, y vẫn chú trọng vào việc tấn công đoạn thành này.
Phía đằng sau Vương Bạc có hơn năm vạn binh mã chịu trách nhiệm đốc chiến, binh mã dưới trướng của Khâu Cơ cũng biết lùi bước cũng chỉ có con đường chết, bởi vậy dốc sức tiến về phía trước. Nếu như tấn công được Túc Thành, không những họ có thể giữ được mạng sống, nói không chừng còn có thể phát tài.
Dưới sự chỉ huy của mấy tướng lĩnh thân bình dưới trướng của Vương Bạc, những binh lính của Khâu Cơ đã bắt đầu kêu gào nhau xông thẳng đến Túc Thành. Hai vạn người kia không đợi bị đốc chiến đã liều mình xông lên. Họ ra sức nâng cao tấm khiên trong tay mình lên để chống lại màn mưa tên từ trên tường thành phóng xuống.
Binh sĩ quân Tế Bắc nghìn nghịt tựa như không muốn sống chạy về phía trước, trận mưa tên như mưa đá từ trên tường thành giáng thẳng xuống đầu những binh lính, mà những binh lính quân Tế Bắc thì giống như hoa màu bị mưa đá làm dập nát, thi nhau ngã xuống. Nhưng vì số lượng quân Tế Bắc rất đông nên số người ngã xuống chỉ là một bộ phận rất rất nhỏ. Nếu nhìn từ trên cao xuống, những binh lính bị trúng tên ngã xuống đã tạo thành một khoảng trống, giống như những lỗ nhỏ li ti trên bãi cát sau khi có mưa, nhưng cũng rất nhanh những khoảng không đó đã được những người ở phía sau lấp kín.
Người phía trước vừa ngã xuống, người phía sau đã tàn nhẫn dẫm đạp lên lưng họ và tiếp tục xông lên.
Những mũi tên cứ liên tiếp không dứt chẳng khác gì một trận mưa nặng hạt, còn binh sĩ của quân Tế Bắc cũng nổi đuôi nhau tiến lên như những con sóng ngoài biển khơi.
Hùng Khoát Hải đứng trên tường thành nhìn quân Tề Bắc ngoài thành xông lên giống như thủy triều mà không khỏi nhíu mày, quay người lại nói với Lý Nhàn: - Tướng quân, xem ra hôm nay đúng là Vương Bạc muốn liều mình với chúng ta rồi. Đại doanh quân Tế Bắc đã trống không, nói không chừng hôm nay Vương Bạc sẽ đích thân cầm quân.
Lý Nhàn bấm tay tính toán ngày tháng và nói: - Chúng ta hãy cố gắng đến lúc chạng vạng tối, nếu như Trương Tu Đà quận Tề không đến thì ta sẽ hạ lệnh cho Thiết Lão Lang dẫn theo Nhuệ Kim doanh xông ra tấn công, trực tiếp tiến thẳng vào trung quân Vương Bạc. Ngươi hãy căn dặn bộ binh trọng giáp chuẩn bị sẵn sàng, hôm nay biết đâu ta sẽ dùng đến họ.
Hùng Khoát Hải cười cười đáp lại: - Những huynh đệ đó ai ai cũng sẵn sàng rồi, chỉ đợi mỗi mệnh lệnh của tướng quân thôi.
Lý Nhàn cũng cười rồi nói: - Ta cũng chỉ muốn họ có đủ sát khí mà thôi!
Hắn nhìn đoạn tường thành bị phá, khẽ dặn dò Hùng Khoát Hải vài câu. Hùng Khoát Hải gật đầu, bước nhanh ra ngoài theo như sự sắp xếp của Lý Nhàn.
Từ Thế Tích đứng ở trên tường thành, lắc lắc đầu tỏ vẻ không hiểu: - Đúng là không thể hiểu nổi, Lý Nhàn rốt cuộc là đang đợi cái gì?
Trình Tri Tiết cũng lắc đầu giống y nói: - Hay là đúng như lời quân sư dự đoán, hắn đang đợi quân cứu viện? Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi, phần lớn binh mã của Yến Vân Trại đều tập trung ở hai huyện Lôi Trạch và Cự Dã, hắn vẫn còn quân cứu viện ư?
Từ Thế Tích nhìn ra phía ngoài thành, bất chợt trong lòng khẽ động: - Hay là . . . hắn đang đợi là người đó?
- Ai?
Trình Trị Tiết tò mò hỏi.
Từ Thế Tích cười khổ một tiếng rồi nói: - Nếu đúng là người đó, thì Lý Nhàn đúng là một thiên tài. Thật không ngờ hắn lại có thể nghĩ ra được cách này, không những mượn việc Túc Thành bị vấy mà còn khiến Ngõa Cương trại của chúng ta nợ hắn một món nợ ân tình, bái phục!
- Rốt cuộc là ai vậy?
Trình Trị Tiết không giữ được bình tĩnh.
Từ Thế Tích thở phào nhẹ nhõm nói: - Thông thủ quận Tề Trương Tu Đà.
- Mấy ngày trước Lý Nhàn cũng đã nói với ta, Hoàng đế hồ đồ của Đại Tùy đã hạ chỉ điều động thông thủ quận Tề Trương Tu Đà thống lĩnh đại quân đi tấn công Ngõa Cương Trại của chúng ta. Bây giờ nghĩ lại, thì ra hắn sớm đã lên kế hoạch cả rồi! Quân Tế Bắc của Vương Bạc tấn công quận Đông Bình, Trương Tu Đà sẽ lấy lý do này xuất binh tấn công Vương Bạc mà không cần phải vất vả đến Đông quận giao tranh với Ngõa Cương trại. Nói tóm lại, Lý Nhàn được lợi, Trương Tu Đà cũng được lợi, và xem ra thì Ngõa Cương trại chúng ta cũng được lợi, hình như . . . Chỉ có mỗi Vương Bạc là đen đủi thôi.
Đúng lúc này thì y nhìn thấy Lý Nhàn đang bước chậm rãi qua bên này, y nhìn Trình Tri Tiết một cái. Trình Tri Tiết hiểu ý tạm dừng cuộc nói chuyện lại.
- Xem ra hôm nay đúng là Vương Bạc muốn liều mạng rồi.
Trình Tri Tiết nhìn Lý Nhàn cười nói.
Lý Nhàn ừ một tiếng rồi không hề nói tiếp về chủ đề này, mà bỗng nhiên lại nói ra một câu không đầu vào với đầu.
- Ta biết là ai rồi.
Trình Trị Tiết không hiểu, còn Từ Thế Tích biến sắc.
- Là ai?
Từ Thế Tích hỏi.
Lý Nhàn nhìn Từ Thế Tích buồn bã nói:: - Xem ra trận chiến giữa ta và Ngõa Cương Trại rất khó tránh khỏi.
Câu nói này và câu trước dường như không có liên quan đến nhau, Trình Tri Tiết nghe xong thì mơ hồ không hiểu gì hết, Từ Thế Tích thì chau mày nhăn mặt lại, sắc mặt vô cùng khó coi.
- Mật thám thuộc hạ của tôi đêm qua mạo hiểm xông vào liên doanh của đại quân Vương Bạc, sau đó thì mang một tin tức lặng lẽ trở về Túc Thành.
Lý Nhàn hít một hơi rồi chậm rãi nói tiếp: - Tháng trước có một người đã đến gặp Vương Bạc, không những vậy còn ở lại đó mười mấy ngày rồi mới rời khỏi. Sau khi rời khỏi đó thì đi một mạch về hướng tây nam, nghe nói là đến gặp Địch đại đương gia của Ngõa Cương Trại. Hơn nữa, trước khi đến gặp Vương Bạc quân Tế Bắc, người này còn phải theo không ít người, giả dạng người dân quận Đông Bình lẻn vào trong thành của tôi, sau đó thì nhân cơ hội gây xích mích trong dân chúng.
Sắc mặt của Từ Thế Tích càng ngày càng trắng bệch, đợi Lý Nhàn nói ra tên của người kia.
- Lý Mật!
Lý Nhàn lắc đầu thở dài: - Người này còn lên một kế hoạch, quấy cho Đông quận, quận Đông Bình, quận Tế Bắc đều loạn hết lên. Xem ra . . . là có một âm mưu to lớn.
Từ Thế Tích lắc đầu cười khổ nói: - Nói cách khác, binh mã của Ngõa Cương Trại của ta, cũng chỉ là một con dao khác trong tay của Lý Mật?
Rồi đột nhiên y như bừng tỉnh: - Đông Đô!
Lý Nhàn ừ một tiếng: - 90% là như vậy.
Binh lính của Khâu Cơ bị Vương Bạc ra sức đôn đốc như đàn kiến leo lên tường thành. Đặc biệt là bên cửa đông, áp lực của quân coi giữ Yến Vân Trại càng ngày càng lớn. Chỉ kiên trì nửa canh giờ nữa là binh sĩ của quân Tế Bắc dựa vào thanh mây lên được tường thành. Binh sĩ của Hậu Thổ doanh ra sức bổ nhào qua, một trận chém giết buộc binh lính quân Tế Bắc ngã từ trên tường thành xuống. Nhưng dù vậy, cung tiễn thủ của Yến Vân Trại không thể về phía sau, binh sĩ của quân Tế Bắc vọt tới dưới tường thành càng nhiều.
- Đẩy xuống cho ta!
Thuộc hạ thân tín Vương Bạc – Vương Hải la lớn: - Chùy công thành không lên nổi, thì dùng tay đẩy, cũng phải đấy đổ đoạn tường thành cũ nát xuống cho ta!
Binh lính quân Tế Bắc đồng nghìn nghịt nhào lên, sử dụng cả chân tay bắt đầu cho đoạn tường thành bị tàn phá kia xuống. Bùn đất và bao cát dần dần bị kéo ra. Sau cái giá phải trả của mấy trăm người,"âm" một tiếng, một đoạn tường thành bị đào móc ra một lỗ hổng lớn cuối cùng cũng đổ xuống. Bùn đất và bao cát thì rơi xuống đã tạo nên một đám bụi dày đặc, mà binh lính quân Tế Bắc trong đám bụi mù mịt vang lên tiếng reo hò không ngớt.
- Phá được thành rồi!
- Giết!
- Các huynh đệ xông lên. Đại dương gia nói rồi, người đầu tiên tấn công được Túc Thành, bất luận là ai cũng đều được thưởng 50 lạng vàng ròng, 1000 quan tiền, nữ nhân trong thành thì chọn tùy ý. Không những còn có thể ngồi vào cái ghế Thất đương gia của quân Tế Bắc nữa! Giết!
Vương Hải hét lớn, cổ vũ tinh thần chiến đấu của binh lính quân Tế Bắc.
- Giết! Giết hết đám ô hợp Yến Vân Trại, lương thực và nữ nhân trong thành sẽ là của chúng ta!
- Các huynh đệ hãy xông lên, đồ sát Túc Thành!
- Đồ sát Túc Thành! Đồ sát Túc Thành! Đồ sát Túc Thành!
Sau tiếng hô " đồ sát Túc Thành" , hơn hai trăm binh lính của quân Tế Bắc không đợi cho đám bụi mù mịt phía trước tan hết đã hăng hái trèo lên thành, vừa hét vừa tiến lên phía trước như điên. Còn quân thủ thành của Yến Vân Trại cũng ra sức bắn tên về phía quân Tế Bắc ở phía dưới tường thành. Rất nhanh sau đó dưới chân thành đoạn bị đẩy đổ đã chất đầy xác của quân Tế Bắc.
Khoản hơn một trăm binh lính liều mạng vượt qua đám khói bụi và sự phong tỏa của binh lính Yến Vân Trại trên tường thành, cuối cùng họ đã vào được Túc Thành, nhưng họ chưa kịp vui mừng thì một trận mưa tên ở trong thành bay tới, hơn một trăm người này chẳng mấy chốc mà đã bị bắn thành con nhím.
Khói bụi đã tan hết nhưng lại không nhìn thấy khoảng không nào hết. Khoảng 700 – 800 cung thu xếp thành một trận hình hình vuông, cây cung trong tay đã giương sẵn, sẵn sàng cho một trận mưa tên tiếp theo.
- Không được lùi! Binh mã của Yến Vân Trại cũng chẳng còn lại là bao, chỉ cần đến gần được đội cung thủ đó thì bọn chúng chính là đám trâu bò mặc cho các ngươi làm thịt! Giết!
Vương Hải hô to một tiếng, phất tay dẫn theo mấy chục thần binh leo lên sườn dốc làm gương cho binh sĩ.
Binh sĩ quân Tế Bắc đã nhìn thấy hi vọng và chiến thắng ở trước mắt sao có thể bị một trận mưa tên hù dọa? Cùng với tiếng hô của Vương Hải, binh sĩ đồng nghìn nghịt như kiến men theo đoạn tường thành bị đổ leo lên thành. Cung thủ Yến Vân Trại trong thành liền nới lỏng dây cung đã được giương sắn, một trận mưa tên lại ập xuống dưới, đám binh lính của quân Tế Bắc đang men theo đoạn dốc tường thành giống như những cây lúa mạch bị dao chặt ngang thân, đổ ầm ầm xuống.
Mặc dù đội cung thủ đã đẩy lùi được một lượt tấn công của quân địch, những mũi tên mà họ bắn ra cũng đã tạo thành một hàng bảo vệ, nhưng số quân địch xông lên ngày một nhiều, giết được một người thì có hai người lên được thành, giết được hai người thì có bốn người lên được thành. Binh sĩ của quân Tế Bắc giống như một bầy sói hoang nhìn thấy thịt tươi, điên cuồng xông lên, há rộng miệng chỉ chờ ngoạm lấy miếng thịt kia.
Cuối cùng, binh lính quân Tế Bắc đã lên được thành, khoảng cách giữa chúng và đội cung thủ Yến Vân Trại ngày một gần.
- Lui!
Giáo úy chỉ huy đội cung thủ của Yến Vân Trại hét vang lên một câu, đội cung thủ lập tức tách ra hai bên . Binh lính quân Tế Bắc gào thét xông lên, tính toán giết hết đội cung thủ - bộ phận phòng ngự yếu nhất trong các loại binh. Nhưng sau khi đội cung thủ Yến Vân Trại tách ra hai bên, binh lính quân Tế Bắc chưa kịp nhìn rõ đằng sau là thứ gì vẫn đang hừng hực khí thế xông lên lập tức dừng chân, hoảng sợ kêu to muốn chạy, nhưng đường lui của bọn chúng đã bị đồng bọn chặn rồi, căn bản không lùi xuống được!
Phía sau đội cung thủ chính là đội bộ binh trọng giáp xếp hàng chỉnh tề, nghiêm trang. Dưới ánh chiều tà, một thứ ánh sáng sắc lạnh, u ám tỏa ra từ những bộ áo giáp màu đen. Đội bộ binh trọng giáp đứng đó hiên ngang, vững chãi, giống như một bức tường đồng vậy, hơn nữa bên hông của họ đều mang theo một thanh hoành đao rất nặng. Mà lúc này, trong tay họ cùng nắm chặt đầu thương.
- Giết!
Hùng Khoát Hải hạ lệnh, hàng trăm đầu thương đồng loạt được phóng ra như mưa thiên thạch, trong tích tắc binh lính quân Tế Bắc vừa vọt vào trong thành đã bị giết sạch ghim trên đất. Nhưng vì những người ở đàng sau không biết phía trước đã xảy ra chuyện gì vẫn liều mình hăng hái xông lên, rất nhanh sau đó lại một tốp mấy trăm người đã tràn vào thành.
- Hậu Thổ trọng giáp!
Hùng Khoát Hải lấy mạch đạo chỉ về phía trước.
- Xông lên!
- Xông lên!
- Xông lên!
Cùng với tiếng hò hét vang trời, trọng giáp chậm rãi khởi động. Trong ánh đao lạnh lùng của mạch đao, sự sợ hãi của quân Tế Bắc dần dần được phóng đại.
Sương máu bùng lên!
Yến Vân trọng giáp, thế không thể đỡ!
Từ Thế Tích và Trình Tri Tiết đang đứng trên tường thành, thời điểm nhìn thấy một đội trọng giáp Mạch Đao Thủ, cả hai cùng trợn tròn mắt lên, quay sang nhìn nhau, ánh mắt và biểu cảm đều thể hiện sự kinh ngạc, không thể tin nổi.
- Không hay rồi!
Từ Thế Tích chợt nói khẽ: - Đám người Địch đại ca không biết Yến Vân Trại có một đội trọng giáp mạch đạo thủ quy mô như vậy, nếu như hai huyện Lôi Trạch và Cự Dã đều có bố trí một đại quân như vậy, Ngõa Cương Trại thiệt thòi lớn rồi!
Đúng lúc này, ở bên ngoài thành, phía sau quân Tế Bắc đội nhiên vang lên những tiếng hỗn loạn. Lá cờ màu đỏ rực của Đại Tùy phấp phới trong gió, tiếng chém giết vang dậy trời cao!
Quận Tề Trương Tu Đà, tới rồi!