Chương 265.1: Lần Đầu Tấn Công Của Quân Tế Bắc (1)
Tướng Minh
Trí Bạch18-09-2024 21:32:15
Từ Thế Tích nghe thấy câu hỏi thăm bình thường như tiếng sấm bên tai lập tức sửng sốt, thật sự không kìm nổi bật cười ha hả. Lúc trước ấn tượng của y với Lý Nhàn là một người bình tĩnh kín đáo, tuy rằng tuổi không lớn lắm nhưng toàn thân lại toát ra một sự tự tin cho dù gặp phải bất cứ chuyện gì. Nhưng nghe xong tiếng hét to của Hùng Khoát Hải, y mới phát hiện thì ra Lý Nhàn là một người rất hay. Một người rất đặc biệt, người đến một chút lợi ích này cũng chiếm. Từ Thế Tích thật sự không thể nói rõ Lý Nhàn rốt cuộc là tính cách gì.
Hắn có thể thản nhiên đối mặt với mười lăm vạn đại quân tiếp cận, xứng đáng với câu gặp nguy không loạn thấy biến không sợ hãi. Từ Thế Tích thậm chí nghĩ, nếu như Ngoã Cương trại gặp phải nguy hiểm bị mười lăm vạn đại quân của Vương Bạc chỉ sợ mình cũng không bình tĩnh được như Lý Nhàn, toàn bộ Ngoã Cương trại sớm đã bắt đầu khẩn trương lên rồi.
Lúc y ở Vận thành từng phỏng đoán, Lý Nhàn giữ lại mình không thể không nghĩ đến áp lực đến từ Ngoã Cương trại, . Lúc trước y từng tính toán binh lực của Yến Vân trại, cho nên lúc nói chuyện với Trình Tri Tiết mới chắc chắn rằng Lý Nhàn có chỉ có thể điều động nhiều nhất hai vạn người đến đối phó với Vương Bạc. Bởi vì Từ Thế Tích đoán được, Lý Nhàn tất nhiên sẽ bố trí đa số binh lực ở tây tuyến quận Đông Bình để phòng ngự Ngoã Cương trại tấn công.
Từ Thế Tích không nói không hỏi cũng không quan tâm, bởi vì y có sắp xếp của mình.
Lúc trước y đã trước đó phái vài người quay về Ngoã Cương trại đã dặn bọn họ quay về nói với Địch Nhượng, có khả năng mình sẽ bị Lý Nhàn giữ làm con tin. Cũng không phải Từ Thế Tích đoán được Vương Bạc sẽ suất quân tấn công Yến Vân trại quận Đông Bình, mà bởi vì y vừa gặp Bùi Hành Nghiễm. Nếu Bùi Hành Nghiễm thần phục Lý Nhàn, như vậy Lý Nhàn tất nhiên sẽ đồng ý với Bùi Hành Nghiễm cứu phụ thân của gã ra khỏi Ngoã Cương trại, mà mình vừa mới đến đây, đây quả thực là giúp đỡ Lý Nhàn thu nạp lòng người.
Không ngờ lại Vương Bạc suất quân đột kích, Từ Thế Tích cảm giác vận may của mình không tốt chút nào.
Vốn Lý Nhàn định đổi lấy Bùi Nhân Cơ thì chỉ cần giữ mình và Trình Tri Tiết lại, Ngoã Cương trại tất nhiên sẽ không thể vì một người không đáng chú ý như Bùi Nhân Cơ mà không quan tâm đến mình. Nhìn từ góc độ này vận may của Lý Nhàn không thể nghi ngờ là tốt đến mức khiến người ta đố kị, nhưng Vương Bạc đến đây, vận may của Lý Nhàn liền biến thành xui xẻo. Hắn từ chủ động giữ mình lại liền biến thành không thể không giữ mình lại, tuy rằng kết quả vẫn như vậy, nhưng ý nghĩa trong đó đã hoàn toàn thay đổi.
Từ Lý Nhàn có lợi thế áp chế Ngoã Cương trại thả người biến thành Lý Nhàn trước mặt sau lưng đều có kẻ địch.
Cho nên mỗi lần Từ Thế Tích nhớ đến lúc này đều cảm thấy buồn cười, trời xanh đùa giỡn con người, không ngờ lại đùa giỡn đổ lên đầu chính mình.
Đúng vậy, là bản thân y chứ không phải hai người y và Lý Nhàn.
Bởi vì lúc trước y phái mấy người kia mang về một bức thư do chính y tự tay viết, trên thư không chỉ chắc tới chuyện dân quận Đông Bình chạy nạn là do có người giật giây, còn nhắc tới có khả năng mình bị Lý Nhàn bắt làm con tin. Mà y còn quyết định là, bảo Địch Nhượng tuyệt đối không được phát binh đánh quận Đông Bình, cũng không phải giao ra phụ thân của Bùi Hành Nghiễm để đổi lấy mình.
Lý Nhàn đã từng nói, người Yến Vân trại không cần cúi đầu trước bất kì ai. Yến Vân trại có sự kiêu ngạo của Yến Vân trại. Bởi vì sự kiêu ngạo này, cho nên Lý Nhàn căn bản cũng không suy xét đến việc phái người đi Ngoã Cương trại làm con tin. Từ Thế Tích cũng là người kiêu ngạo, thậm chí còn kiêu ngạo tuyệt đối không ít hơn Lý Nhàn. Trong thư y nói với Địch Nhượng, tuyệt đối không được thả phụ thân của Bùi Hành Nghiễm. Bởi vì y đã tính toán xong rồi, Lý Nhàn không dám giết mình. Nếu hắn không dám giết mình, như vậy giữ mình lại thì để làm gì? Cuối cùng Lý Nhàn không thể không thả mình về, hơn nữa còn sẽ ghê tởm giống như ăn phải ruồi chết. Hắn không cứu được phụ thân của Bùi Hành Nghiễm, thất tín với thủ hạ. Cái thiệt này, Lý Nhàn nhất định phải chịu rồi.
Nhưng, xem ra vận may của Lý Nhàn vẫn còn tốt lắm.
Bởi vì lá thư của mình này, có lẽ sẽ giải được mối nguy hiểm ở sau lưng Lý Nhàn. Nhưng y không có ý định nới chuyện này cho Lý Nhàn, bởi vì y biết mặc dù mình nói với Lý Nhàn nhân mã Ngoã Cương trại sẽ không tới tấn công quận Đông Bình, Lý Nhàn vẫn sẽ bố trí người phòng bị như trước. Còn nữa, y muốn nhìn xem, Lý Nhàn có thể điều động số binh lực hữu hạn như thế nào để đối phó với thế công của Vương Bạc. Y tính ra Lý Nhàn chỉ có thể điều động hai vạn nhân mã, nhưng y thật sự không nghĩ tới, Lý Nhàn không ngờ chỉ dẫn theo hơn sáu nghìn kị binh Nhuệ Kim doanh dám đến nghênh chiến với Vương Bạc. Cho dù cộng thêm nhân mã Yến Vân trại coi giữ Túc thành, phỏng chừng tối đa cũng không vượt qua một vạn năm ngàn người.
Trên thực tế, toàn bộ nhân mã ở Túc thành cộng lại cũng không đến một vạn ba nghìn người.
Lúc Từ Thế Tích đang phân tích Lý Nhàn đến xuất thần, chợt nghe Lý Nhàn cười hỏi mình:
- Ta nghe nói Mậu Công huynh tài nghệ bắn cung siêu quần, muốn lấy cái người đang khiêu chiến ở ngoài thành kia làm bia sống không?
Từ Thế Tích mỉm cười nói:
- Người kia cách nơi này ít nhất trăm mét, ta là một văn nhân, sao có tài nghệ bắn cung giỏi như vậy? Nếu như Vương Bá Đương của Ngoã Cương trại đến đây, chuyện này không thành vấn đề.
- Hả?
Lý Nhàn nhíu lông mày lại cười nói:
- Vậy hôm nay ta đành bêu xấu rồi, Mậu Công huynh nhìn xem tiễn pháp của Lý mỗ so với Vương Bá Đương của Ngoã Cương trại kém hơn nhiều không?
Không đợi Từ Thế Tích trả lời, Lý Nhàn duỗi tay về phía trước. Thân binh của hắn ở phía sau lập tức đem cung Diệp Hoài Tụ chế tạo riêng cho hắn đặt lên tay Lý Nhàn. Lý Nhàn lấy một mũi tên phá giáp chuỳ từ trong ống đựng tên đặt lên dây cung cười nói:
- Nếu như có thể một mũi tên bắn chết cái tên ồn ào huyên náo ngoài kia, ân oán giữa chúng ta xoá bỏ được không?
Từ Thế Tích nheo mắt, thầm nghĩ hoá ra ngươi tính toán như vậy.
- Được, nếu tướng quân có thể dùng một mũi tên bắn chết người nọ, ta tuyệt đối sẽ không so đo việc bị tướng quân giữ lại, toàn bộ coi như chưa từng xảy ra.
Lý Nhàn cười ha hả nói:
- Mậu Công huynh thật hẹp hòi, chỉ nói bản thân huynh không so đo, lại không chịu nói Ngoã Cương trại không so đo. Thôi được, có thể khiến cho Mậu Công huynh tha thứ cho sự vô lễ của ta thì mũi tên này bắn ra cũng đáng.
Lúc nói chuyện, mũi tên đã bắn ra.
Như sao băng, trong khoảnh khắc bắn từ đầu thành xuống như sấm sét