Chương 256. 2: Thần Côn (1).

Tướng Minh

Trí Bạch 18-09-2024 21:32:01

- - Vương Bạc không dám chậm trễ chút nào. Cái tên Lý Mật này hiện giờ chính là một tấm biển chữ vàng, bao nhiêu người muốn mời cũng mời không được. Người ta đích thân đến cửa, đây là mặt mũi lớn cỡ nào? Bài ca dao Đào Lý tử kia sớm đã bị người ta phân tích hiểu rõ rồi, trong đó chỉ ra chân mệnh thiên tử kia là Lý Mật không nghi ngờ gì. Một đại nhân vật như vậy đã đến, Vương Bạc làm sao có thể không thấp thỏm? Y mang theo tất cả thủ lĩnh có trong trại, bước nhanh đi đến cửa trại. Thời điểm tới cửa trại y hỏi tên lâu la giữ cửa: - Mật Công ở đâu? Tên lâu la kia kích động chỉ vào dưới một cái cây lớn ở bên ngoài nói: - Đại đương gia, chính là ở bên đó. . . người đó. . . người đó chính là chân mệnh thiên tử Lý Mật? Vương Bạc lười để ý, bước nhanh đi ra ngoài. Dưới đại thụ, một vị công tử trẻ tuổi đứng ở dưới bóng cây, mặc nho bào màu trắng trăng non, trong tay cầm một quyển sách hơi cúi đầu đang đọc. Bên cạnh hai tiểu thư đồng thanh tú tuấn mỹ, một người cầm ô, một người cầm quạt, cung kính đứng bên người chàng thiếu niên đó. Chiếc ô căn bản không che ánh nắng xuyên qua được lá cây rậm rạp, một người khác nhẹ nhàng đuổi côn trùng bay đến. Mười mấy đại hán thân hình cường tráng vây quanh bên người chàng trai đó, đều là áo đen ủng đen, tay vịn đao thép, vừa thấy liền là một đám liều mạng. Công tử trẻ tuổi kia áo gấm phiêu nhẹ, phong thần như ngọc, tuấn mỹ tuyệt luân phơi phới xuất trần, một thân trường bào màu trắng trăng non kia ở dưới gió nhẹ lay động nhẹ nhàng, thật như trích tiên hạ phàm khiến trong lòng người ta sinh kính sợ. Vương Bạc không kìm nổi trong lòng tán thưởng một tiếng. Nếu là không phải phong thái tuyệt luân như này làm sao có thể xứng đối với danh khí của hắn? Người này phong thái như vậy, bộ dạng mây trôi nước chảy kia, nhìn đã khiến người ta tin phục. Y bước nhanh về bên đó, đằng sau mười mấy tên thủ lĩnh sơn trại rầm rập đi theo. Hành động lớn như vậy nhưng Lý Mật kia lại tựa như chìm đắm trong sách hoàn toàn không phát hiện. Vương Bạc nhớ tới tin đồn Lý Mật kia treo sừng đọc sách, lập tức càng khâm phục. - Tế Bắc Vương Bạc, ra mắt Mật Công! Vương Bạc đi đến đúng cách Lý Mật không xa, ôm quyền thi lễ. Sau người y mười mấy đầu mục cũng theo y cùng ôm quyền nói: - Ra mắt Mật Công! Lúc này Lý Mật giống như trong mộng bừng tỉnh, quay người liếc nhìn Vương Bạc lập tức áy náy cười nói: - Chỉ lo đọc sách, lại không phát hiện Tri Thế Lang đến rồi. Thật có lỗi, có lỗi! Thấy bộ dạng đám người Vương Bạc hơi chút lo sợ, Lý Mật cười khẽ, trong lòng rất đắc ý. Gã dựa vào loại hành động giả thần giả quỷ này mấy năm nay cũng không biết lừa bao nhiêu hào kiệt trên lục lâm đạo rồi. Người ta đều là coi gã là thiên nhân. Bao nhiêu người bị gã há miệng nói đã khăng khăng một mực đi theo gã, cuối cùng dẫn đến hài cốt không còn. Không riêng gì người khác, ngay cả bản thân Lý Mật đều kiên định cho rằng, mình là chân long chuyển thể chân mệnh thiên tử, ngu dân thế gian này cống hiến cho mình đó là chuyện hoàn toàn chính đáng. Từ sau khi Dương Huyền Cảm khởi binh tạo phản thất bại, gã vẫn luôn vân du ở các nơi bái phỏng các lô hào kiệt trên lục lâm đạo. Đoạn thời gian này lục lâm hào kiệt bị gã thu phục đã không ít, chỉ chờ gã hạ lệnh một tiếng liên có thể hội tụ, đó sẽ là một cỗ lực lượng vô cùng cường đại. Nhưng rút kinh nghiệm Dương Huyền Cảm tạo phản thất bại, Lý Mật cảm thấy thực lực vẫn chưa đủ, nghe đồn dưới tay Tri Thế Lang Vương Bạc hiện giờ có binh mã mười lăm vạn, thực lực cường đại giống như vậy, Lý Mật sao có thể bỏ qua? Cho nên gã đích thân đến gặp Vương Bạc, dự định thu y về để dùng. Thế nhân ngu muội, từ lúc lời đồn Lý Mật là chân mệnh thiên mệnh truyền khắp đại nam giang bắc, tất cả chỗ gã đến, mọi người đối với gã đều là mang theo một loại tâm tình bái kiến thiên tử. Hơn một năm này, gã chẳng tốn hơi sức nào đã thu nạp được một số lượng người lớn. Vương Bạc thấy Lý Mật khiêm tốn ôn hoà như vậy, lập tức cảm thấy rất vẻ vang. Y vội vàng nói: - Mật Công đại giá quang lâm, ta hắn là phải nghênh đón từ xa trăm dặm mới đúng. Đang nói y định đi đến bên người Lý Mật, những tên hộ vệ thuộc hạ của Lý Mật kia lập tức tiến lên một bước ngăn y đứng lại. Vương Bạc cười ngượng ngùng, Lý Mật hơi nhăn mày trách cứ nói: - Tri Thế Lang chính là huynh trưởng của ta, các ngươi sao có thể thất lễ như vậy? Lui xuống! Những tên hộ vệ kia lập tức lui xuống. Lý Mật áy náy nói: - Hạ nhân không hiểu quy củ, Tri Thế Lang đừng trách. Vương Bạc vội vàng nói: - Không sao cả, không sao cả, là ta thất lễ, là ta thất lễ. Y vội vàng mời Lý Mật tiến vào sơn trại. Mọi người giống như sao vây quanh mặt trăng vây quanh Lý Mật tiến vào cửa trại. Trên bàn rượu, Lý Mật và Vương Bạc hàn huyên mấy câu, đầu tiên là ca ngợi nghĩa cử dẫn đầu khởi binh tạo phản chống lại bạo Tuỳ của Vương Bạc. Còn khen ngợi ý hoàn toàn xứng đáng là lãnh tụ lục lâm. Mấy câu nói đã làm cho Vương Bạc vui mừng có chút không biết bản thân mình đang ở chỗ nào, mặt mày rạng rỡ. Hai người có qua có lại mới toại lòng nhau, người khen ta một câu, ta tán tụng người một câu, không khí trong bữa tiệc vô cùng hài hoà. Sau khi rượu qua tam tuần, Lý Mật nhìn Vương Bạc có chút lâng lâng biết thời khắc quan trọng đã đến rồi, gã đặt chén rượu xuống, bỗng nhiên thở dài một tiếng. - Mật Công vì sao thở dài? Lý Mật bị thương nói: - Bạo Tuỳ vô đạo, hôn quân làm hại nước, dân chúng ở trong nước sôi lửa bỏng, mỗi khi nghĩ đến ta bên đường người chết đói xương khô mà lòng đau như cắt. Từ năm Đại Nghiệp thứ sáu, ta vì giải cứu dân chúng ngược xuôi khắp nơi, không biết làm sao bôn ba mấy năm vẫn mà chẳng làm nên trò trống gì. Vừa nghĩ đến dân chúng thiên hạ này còn đang chịu khổ, trong lòng ta bi phẫn vô cùng! Đáng tiếc trong tay ta không có kiểm ỷ thiên, không cách nào chém hết những ma vương quỷ quái làm hại dân chúng kia. Đám người Vương Bạc liếc mắt nhìn nhau, thấy vẻ mặt Lý Mật bị thương hoàn toàn không phải giả bộ càng thêm khâm phục. - Vương mỗ tuy rằng thế đơn lực bạc, nhưng nếu là Mật Công cần dùng đến, Vương mỗ nguyện ý đi theo Mật Công lật đổ Bạo Tuỳ, giải cứu dân chúng thiên hạ khỏi khốn khổ. Y bị Lý Mật cảm hoá, nghiêm nghị nói. Lý Mật vội vàng xua tay, nói cái gì lần này chỉ là ngưỡng mộ danh tiếng của Tri Thế Lang mới mạo muội tới bái phỏng, chỉ vì thăm bạn bè, không nói chuyện khác. Gã nói chân thành khẩn thiết, trong số mọi người có thủ lĩnh cho rằng gã ngấp nghé nhân mã sơn trại đều không khỏi có chút hổ thẹn, trong lòng tự nhủ thật sự là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi. Lại ăn uống nửa canh giờ nữa, mọi người đối với Lý Mật đã khâm phục sát đất rồi. Lý Mật liếc qua mọi người, biết những người này đã không có lòng cảnh giác, lúc này mới đặt chén rượu xuống chậm rãi nói: