Lúc đó, Lý Nhàn liền chú ý đến, lúc Trình Tri Tiết đứng ngoài cửa của phủ Quận Thủ, trong tay cầm một cây sóc dài, sau lưng gã vẫn còn treo một cây búa rất nhỏ. Lúc nhìn thấy cây búa nhỏ, trong lòng Lý Nhàn đã mơ hồ nghi ngờ về thân phận của người này.
Sau đó hắn cố ý phái người đi tìm Bùi Hành Nghiễm đến phân biệt, quả nhiên đó là thủ lĩnh mã quân của Ngõa Cương trại Trình Tri Tiết.
Lý Nhàn nhìn Bùi Hành Nghiễm chăm chú hỏi:
- Ai bảo ngươi đi đánh nhau với y?
Bùi Hành Nghiễm sửng sốt nói:
- Không phải tướng quân bảo ta đi chiêu đãi bọn họ cho tốt sao?
Lý Nhàn lắc đầu thở dài nói:
- Chiêu đãi là bảo ngươi đi đánh nhau sao? Vậy ngươi không sợ phụ thân ngươi bị người của Ngõa Cương trại chiêu đãi như thế sao?
- Bọn họ dám!
Bùi Hành Nghiễm tức giận nói:
- Nếu dám vô lễ với cha ta, ta sẽ đi đốt Ngõa Cương trại!
Lý Nhàn vỗ vỗ vai Bùi Hành Nghiễm nói:
- Ta chỉ thuận miệng nói thôi, ngươi đừng lo, người của Ngõa Cương trại biết ngươi hiện đang ở chỗ ta, sẽ không làm khó phụ thân ngươi đâu. Ngươi về nghỉ trước đi, sáng sớm mai phải xuất chinh cùng ta. Vốn ta đang lo lắng dựa vào tình bạn cũ của nghĩa phụ ta và Địch Nhượng có thể cứu phụ thân ngươi ra không. Nhưng bây giờ không cần phải lo lắng nữa rồi, đợi sau khi ngươi theo ta đánh lui Vương Bạc, ta sẽ dùng đám Từ Thế Tích đổi lấy phụ thân ngươi là được.
Bùi Hành Nghiễm gật đầu nói:
- Ta biết rồi, vậy để tướng quân sắp xếp!
Lý Nhàn gật gật đầu, lập tức đi về phía ngõ Liễu Hoa. Hắn không chú ý đến Bùi Hành Nghiễm, trong lòng cũng không áy náy gì. Hắn cố tình nhắc đến phụ thân của Bùi Hành Nghiễm, làm như vậy là để Bùi Hành Nghiễm yên tâm. Ngày hôm sau, hắn cố tình để Bùi Hành Nghiễm đi gặp Từ Thế Tích và Trình Tri Tiết chỉ là muốn xem xem Bùi Hành Nghiễm có quan hệ gì với người của Ngõa Cương trại hay không? Người mà hắn có thể dùng thì không nghi ngờ, nhưng điều kiện tiên quyết là người nghi ngờ thì không dùng.
Vào cửa, hắn đã nhìn thấy Trình Tri Tiết to lớn ngồi chồm hổm dưới đất, trong sân một mảnh hỗn độn. Không biết hoa cỏ chết có phải do gã và Bùi Hành Nghiễm chém hay không, mấy cây trong sân cũng không tránh khỏi kiếp nạn, bị chặt ngả nghiêng thê thảm và nghiêm trọng.
Thấy Lý Nhàn vào cửa Trình Tri Tiết đang khó chịu liền đứng lên mắng:
- Ngươi là đồ không trượng nghĩa, hôm nay ta đánh chết ngươi.
Nói còn chưa dứt lời, gã đã nhảy dựng lên một quyền đánh về phía Lý Nhàn.
Lần này bất thình lình, tốc độ cực nhanh.
Lý Nhàn giơ tay đẩy cánh tay của Trình Tri Tiết ra sau đó tránh ra phía ngoài thoát được quyền này. Trình Tri Tiết không đánh được, chân trái hung hăng đá vào bụng Lý Nhàn. Lý Nhàn dùng hai tay ấn đầu gối của Trình Tri Tiết. Lý Nhàn mượn độ mạnh yếu của chân Trình Tri Tiết đẩy về phía sau.
Sau khi đẩy Trình Tri Tiết xuống đất, hắn ôm quyền mỉm cười nói:
- Trinh tướng quân bớt giận.
Hai hiệp này đánh trong tốc độ cực nhanh như vậy, người bình thường căn bản không nhìn thấy rõ.
Từ Thế Tích có vẻ uống say từ xa đứng lên nói:
- Trình đại ca, đừng lỗ mãng.
Trình Tri Tiết phẫn uất nhìn Lý Nhàn một cái, rồi đứng bên cạnh Từ Thế Tích. Thoạt nhìn gã đã tức giận mà đánh mất hết lý trí, lại không ai nghe thấy khi gã đi đến bên cạnh Từ Thế Tích nói rất nhỏ:
- Người này võ công không tầm thường, đến Bùi Hành Nghiễm thân thủ cũng không linh hoạt được như vậy.
Từ Thế Tích gật đầu nhưng không để lộ, miệng lại nói:
- Nếu lại lỗ mãng như thế, sau khi quay về Ngõa Cương trại ta chắc chắn sẽ phạt nặng ngươi.
Y mỉm cười ôm quyền nói với Lý Nhàn:
- Lý tướng quân, ta đang nghĩ có nên cầu vị tiểu huynh đệ canh giữ cửa kia đi mời ngươi đến đây hay không, nhưng chỉ có điều sợ mạo muội hơn yêu cầu hơi quá một chút, cho nên khó mở miệng!
- Được!
Lý Nhàn không hỏi Từ Thế Tích là yêu cầu gì mà khó mở miệng, hắn chỉ mỉm cười gật đầu nói:
- Giờ Dần xuất phát.
Trình Tri Tiết giục ngựa đuổi theo Từ Thế Tích thấp giọng hỏi:
- Hắn đồng ý mang chúng ta đi xem cuộc chiến như vậy, lẽ nào không sợ chúng ta nửa đường chạy mất sao?
Từ Thế Tích vừa cẩn thận quan sát Nhuệ Kim doanh của Yến Vân trại, vừa thở dài nói:
- Trình đại ca, mã quân của Ngõa Cương trại chúng ta cũng không tinh nhuệ như vậy! Huynh xem, bỵ binh của Yến Vân trại này hoàn toàn sự vào biên chế của Phủ binh Đại Tùy, ba trăm người một đoàn, mỗi một đoàn sử dụng binh khí không giống nhau. Người xung phong phía trước dùng sóc dài, người theo sau dùng phác đao. Huynh xem, không ngờ từng đoàn có gần trăm người được trang bị liên nỏ! Trang bị như thế thật khiến người ta hâm mộ!
Trình Tri Tiết buồn rầu nói:
- Quân sư! Ta đang hỏi ngươi chuyện khác.
Từ Thế Tích cười nói:
- Hắn sợ cái gì? Chúng ta cho dù có hơn trăm người này thật, lẽ nào hắn không đuổi kịp! Cho dù hắn không đuổi kịp chúng ta cũng có thể trở về huyện Lôi Trạch an toàn sao? Cho dù chúng ta vòng từ quận Đông Binh về Ngõa Cương trại, đi tối thiểu cũng mất nửa tháng. Lúc đó chưa biết chừng hắn đã đánh tan Vương Bạc rồi, hắn còn sợ gì?
- Trình đại ca, huynh nhìn cho kỹ, huynh là thủ lĩnh mã quân của Ngõa Cương trại chúng ta, vừa may có cơ hội quan sát kỵ binh Yến Vân trại tác chiến như thế, sau này sẽ hữu dụng lớn đấy.
Trình Tri Tiết thở dài:
- Quân sư sao lại giả ngốc như vậy? Ngươi biết rõ tôi hỏi cái gì mà?
Gã nhìn thoáng phía sau Lý Nhàn lo lắng nói:
- Lý Nhàn kia hoàn toàn không kiêng kị chúng ta, chúng ta muốn phải đi theo hắn lại càng để chúng ta đi theo. Chúng ta muốn xem gì thì xem, lẽ nào quân sư không cảm thấy có gì không ổn? Ta nghĩ đi nghĩ lại chỉ có một khả năng.
Gã nhìn Từ Thế Tích nói:
- Tên kia căn bản là không có ý định thả chúng ta về, chưa biết chừng đi nửa đường lại hạ lệnh giết huynh đệ chúng ta đấy.
Từ Thế Tích liếc mắt nhìn Trình Tri Tiết bỗng cười nói:
- Nếu thực sự có chết chết cùng ngày, cùng tháng, cùng năm với Trình đại ca cũng là chuyện thú vị, ha ha!
Nói xong, không ngờ y thúc ngựa đi về phía trước đuổi theo Lý Nhàn.
- Lại đang cố tình làm ra vẻ huyền bí!
Trình Tri Tiết nhìn Từ Thế Tích thở dài, lẩm bẩm nói:
- Có vẻ ngươi không hề lo lắng một chút nào.
Từ Thế Tích đuổi theo Lý Nhàn cười nói:
- Trong lòng tướng quân có kế phá địch chưa?
Y là người ngoài, không ngờ cũng không kiêng kỵ chuyện cơ mật trong quân nhà người ta mà hỏi thẳng.
Lý Nhàn suy nghĩ một chút rồi chân thành nói:
- Vốn muốn thủ vững, làm Vương Bạc hao tổn lương thảo rồi thừa dịp đó mà đánh. Tiếc là... Ta sợ Địch địa đương gia tấn công đường lui của ta, đành phải không biết làm gì khác hơn là đánh.
Từ Thế Tích gật đầu không hỏi gì nữa.
Sáng sớm trời trong xanh, hơn mười kỵ cưỡi ngựa đã ra khỏi Vận thành hơn mười dặm. Một người song kỵ, chạy như điên trên đường. Mười mấy người này đều mặc áo xanh, một người dẫn đầu cầm một cái túi, trong cái túi chỉ có một bức thư.
Mười mấy người này đêm qua xuất phát từ Vận thành, mục tiêu, quận Tề, Lịch thành.
Trên bức thư một hàng chữ ngay ngắn: Trương tướng quân thân khải.