Chương 261.2: Đến Ngõa Cương Thuyết Phục.

Tướng Minh

Trí Bạch 18-09-2024 21:32:09

Đạt Khê Trường Nho cãi lại nói: - Bây giờ là thời đại nào, còn ai niệm tình bạn cũ trên giang hồ nữa chứ? Trương Trọng Kiên nói: - Nói như vậy, bạn cũ y không nhớ thì sẽ sợ ngươi sao? Đạt Khế Trường Nho đối lại, thực ra cũng không thể phản bác Trương Trọng Kiên. Thiết Lão Lang cau mày nói: - Theo tôi thấy hai vị cũng không thể đi, một trăm Từ Thế Tích cũng không bằng sự an nguy của hai vị. Tôi thấy, hay là để tôi đi đi. Luận về thân phận, tôi là thống lĩnh kỵ binh của Yến Vân trại chúng ta, cũng không kém gì Từ Thế Tích kia. Trương Trọng Kiên nói: - Ngươi cảm thấy ta đây càng già càng nên giữ mạng à. Địch Nhượng còn cảm thấy Từ Thế Tích càng đáng giá. Không cần tranh nữa, các ngươi khởi binh đi Túc thành hợp với Hùng Khoát Hải đi, đánh tên Vương Bạc khốn khiếp kia một trận cho ta. Tốt nhất là bắt y róc xương lọc thịt. Thắng càng nhanh thì ta càng sớm trở về. Ông nhìn về phía Lý Nhàn nói: - Cứ quyết định vậy đi! Không ai nên nói thêm gì nữa! Đạt Khê Trường Nho thở dài: - Chi bằng... ta và ngươi cùng đi! Ông ta cũng nhìn về phía Lý Nhàn nói: - Đây là suy nghĩ vì đại cục, An Chi, không cần so ai hợp hơn hai chúng ta nữa đâu. Mọi người đều nhìn về phía Lý Nhàn, thấy hắn vẫn thản nhiên xem dư đồ trước mặt, khóe miệng cười mang ý vị sâu xa. Không ai nhìn ra rốt cuộc hắn định thế nào. Vừa rồi mọi người nói tới, vì lòng người của đám Địch Nhượng Ngõa Cương trại nhất định phải phái một người đến Ngõa Cương trại làm con tin. Đợi chiến thắng Vương Bạc sau đó trao đổi thả Từ Thế Tích về. Như vậy mới có thể đảm bảo đường lui không có lo ngại gì. Nếu không làm như vậy... Nếu chẳng may nhân mã của Ngõa Cương trại thấy đám người Từ Thế Tích đã lâu không về chắc chắn sẽ phái nhân mã đến đòi người. Lúc đó xảy ra đánh nhau Yến Vân trại chắc chắn sẽ lâm vào cục diện hai mặt thụ địch. Tất cả mọi người nhìn Lý Nhàn chờ hắn quyết định, hắn thì lại như nước chảy mây trôi tuyệt đối không sốt ruột tí nào. - An Chi, con nói chuyện đi! Trương Trọng Kiên vội vàng nói. Lý Ngàn ngẩng đầu, nhìn mọi người liếc mắt một cái rồi chậm rãi nói: - Không ai đi hết, chuyện này đừng nhắc lại nữa. Chuyện mang người của mình đi làm con tin, con không nghĩ đến. Bất cứ người nào của Yến Vân trại cũng không được đi Ngõa Cương trại làm con tin, một binh lính bình thường cũng như vậy. Một đội hơn trăm kỵ binh trên đường bảo vệ một chiếc xe ngựa đi về phía trước. Nhìn thấy đã đến tường thành của Ngõa Cương trại đoàn xe lập tức dừng lại. Hơn trăm kỵ binh xuống ngựa cầm đao đề phòng. Một người đàn ông mặc áo trắng nhảy từ trên xe ngựa xuống, đáp trán che nắng nhìn nhìn về phía trước. - Tới rồi à? Gã nhẹ giọng hỏi? Một hộ vệ ôm quyền nói: - Mật Công, ba dặm phía trước chính là Ngõa Cương trại. Tôi sợ là càng đi về phía trước càng gặp nguy hiểm. Ngài xem, có nên phái người đi thông báo trước một tiếng không? Lý Mật gật đầu nói: - Ngươi đi đi, nói ta mộ danh mà đến, đặc biệt thăm hỏi Địch Nhượng Đại đương gia. Tên hộ vệ kia gật gật đầu dẫn theo ba bốn người lên ngựa chạy như bay về phía Ngõa Cương trại. Hai thư đồng mang nước trong đến hầu hạ Lý Mật. Rửa mặt xong, y đứng lên nhìn phong cảnh hai bên đường cười nói: - Thời gian trôi qua thật nhanh, mới ra khỏi quận Tế Bắc, hình như đi chưa được mấy ngày đã đến Đông quận rồi. Tiểu thư đồng cười nói: - Chủ công hằng ngày nghiên cứu thiên hạ đại thế, trong dư đồ trong xe liền thấy đó là một ngày, dĩ nhiên cảm thấy ngày trôi đi rất nhanh, nhưng chúng ta đã đi được 20 ngày rồi. - Đã 20 ngày rồi? Lý Mật hơi thất thần nói: - Đã nhanh vậy sao? Tiểu thư đồng nói: - Trong lòng chủ công chứa chuyện thiên hạ, chuyện mỗi ngày muốn nghĩ nhiều lắm. Lúc chúng ta ra khỏi quận Tế Bắc chủ công còn nói để chúng ta đi nhanh một chút, chúng ta vẫn luôn đi sợ hỏng đại sự của chủ công. Lý Mật cười cười nói: - Loáng một cái đã 20 ngày trôi qua. Lúc này, e là Tri Thế Lang Vương Bạc đã suất quân tiến sát quận Đông Bình rồi. Ta đã đồng ý với y nội trong 10 ngày mang lương thảo đến, không biết bây giờ y có đang mỏi mắt mong chờ giống như ta chờ phái nhân mã đi không? Chỉ có điều cuộc chiến này đã khởi động, cho dù y có muốn rút người cũng không còn kịp nữa rồi. Y vô cớ tấn công vào địa bàn của Yến Vân trại, người của Yến Vân trại kia sẽ dễ dàng buông tha cho y sao? Gã đứng thẳng dậy nhìn xung quanh. Ánh mắt này giống như nhìn về giang sơn thuộc về gã vậy, như gấm vóc phồn hoa là thuộc về gã. - Chủ công tính hay, lúc này chỉ e Vương Bạc kia đâm lao phải theo lao rồi. - Vẫn còn chưa đủ... Lý Mật cười nói: - Nếu lại kéo Ngõa Cương trại vào vũng bùn để ba quận này càng loạn càng tốt. Tốt nhất là để triều đình phái nhân mã đi tiêu diệt, ta làm việc càng dễ. Đang nói chuyện, bỗng thấy phía trước có khói bụi ngùn ngụt bốc lên từ phía Ngõa Cương trại. Không bao lâu đã đi đến trước đám người Lý Mật. Người đến không dưới ba nghìn, đều là kỵ binh tinh nhuệ của Ngõa Cương trại. Người dẫn đầu cưỡi con Tào Hồng mã khoảng 50 tuổi để râu dài, mặt như quả táo, dáng người hùng tráng, phía sau có một thân binh giơ cao cây đại kỳ, trên đó viết một chữ Địch rất lớn. - Phía trước là Mật Công sao? Địch Nhượng đặc biệt đến chào đón! Y nhảy xuống khỏi lưng ngựa, vừa đi vừa cười ha ha: - Đã sớm kính trọng và ngưỡng mộ Mật Công, không ngờ hôm nay có thể gặp mặt. Lý Mật khẽ mỉm cười ôm quyền nói: - Bái kiến Địch Đại đương gia. Địch Nhượng vội vàng tiến lên đỡ Lý Mật nói: - Đâu đáng để Mật Công thi lễ như vậy, Địch mỗ nghênh tiếp chậm trễ, mong Mật Công đừng trách tội. Nếu Mật Công phái người đi thông báo trước một tiếng, Địch mỗ sớm đã đích thân dẫn người ra ngoài Đông quận nghênh đón rồi. Lý Mật hàn huyên mấy câu, rồi lập tức bỏ xe ngựa lại lên một con chiến mã. Địch Nhượng đón Lý Mật sau đó xoay người phân phó: - Người đâu! Bảo các huynh đệ ra cửa nghênh đón Mật Công. Ta muốn bố trí yến hội tẩy trần cho Mật Công! Lý Mật từ chối mấy câu sau đó nói chuyện phiếm với Địch Nhượng. Gã nhìn kỵ binh của Ngõa Cương trại sắc mặt trang nghiêm khen ngợi: - Mấy năm nay ta vì để thấu hiểu nỗi khổ của dân chúng đã chạy khắp nơi, gặp nhiều hào kiệt trên lục lâm. Nhưng hôm nay vừa thấy nhân mã của Đại đương gia dưới trướng Ngõa Cương trại mới biết được thế nào là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Nhìn cả lục lâm đạo, binh mã tinh nhuệ của Ngõa Cương trại đều là nhân tài kiêt xuất! Sự oai phong của Địch đại đương gia lại càng là đứng đầu lục lâm đạo! Giọng điệu gã chân thành nói: - Mọi người đều nói Đậu Kiến Đức Hà Bắc, Tri Tế Lang Tế Bắc là anh hùng hào kiệt trên thế gian. Nhưng trong mắt ta, so sánh với Địch đại đương gia, hai người kia như Mễ Lạp chi huy, Địch đại đương gia là một vầng trăng sáng. Gã chỉ tay khen binh mã thủ hạ của Địch Nhượng, nói: - Không ngờ binh mã Ngõa Cương trại lại tinh nhuệ như vậy, quá cường tráng! Địch Nhượng nghe Bồ Sơn Công vang danh khắp thiên hạ khen ngợi mình như vậy thì lập tức vui như mở cờ trong bụng. Trong lúc nhất thời, y đã tạm quên đi vừa nãy trong trại còn bốc hỏa mà chửi ầm lên. Hai huynh đệ Từ Thế Tích và Trình Tri Tiết hiện giờ vẫn bị bắt giữ ở quận Đông Bình Yến Vân Trại. Thậm chí y đã quên hôm nay vốn dĩ mình phải suất quân đi cứu người đấy.