- Tri Thế Lang Tế Bắc cũng vậy mà Ngõa Cương trại Đông quận cũng vậy.
Lý Nhàn nhìn đám thủ hạ chân thành nói:
- Dù đối mặt với người nào, chúng ta cũng không được thỏa hiệp, lùi bước. Vương Bạc dám dẫn quân tới xâm lược Đông quận, vậy đánh chúng lui về là được. quân sư Từ Thế Tích Ngõa Cương trại lúc này đã đến rồi, chúng ta đương nhiên phải giữ lại, đâu cần suy nghĩ nhiều như vậy? Ta nhớ, ra đã từng nói, Yến Vân trại không cần cúi đầu bất kỳ người nào. Chúng ta không đi trêu chọc người khác, thì người khác cũng đừng trêu chọc chúng ta. Cho dù chúng ta có trêu chọc người khác thì người khác cũng đừng mong mà bắt nạt được Yến Vân trại chúng ta.
Hắn chậm rãi đảo qua mười mấy tướng lĩnh rồi gằn từng tiếng nói:
- Các ngươi phải nhớ kỹ, bất cứ kẻ nào cũng không được sợ địch. Cho dù thủ hạ của Vương Mạc có mười lăm vạn nhân mã thì sao chứ? Giết tan là được, cho dù Ngõa Cương trại và Vương Bạc có liên thủ thì sao chứ? Giết tan là được.
Hắn trầm giọng nói:
- Các ngươi quay về nói với bọn lính, người của Yến Vân trại chúng ta chưa bao giờ sợ bất cứ kẻ địch nào. Cho dù kẻ thù nhiều hơn nữa cũng sẽ không bao giờ sợ, chỉ cần nhớ kĩ một điều. Lúc chúng ta đi đánh người khác phải dũng cảm tiến tới, đánh cho người khác không còn sức mà đánh lại. Lúc người khác đánh chúng ta vẫn là độc nhất vô nhị, đánh cho mẹ nó cũng không nhận ra nó.
Các tướng lĩnh thủ hạ đều hô to:
- Đánh cho mẹ nó cũng không nhận ra nó.
Tâm mọi người bị Lý Nhàn nói cho khuấy động, kẻ thù có nhiều hơn nữa chúng ta cũng vân đánh, hào khí của mỗi người đều dâng cao ngất. Lý Nhàn không nói thêm những câu hoành tráng như nguyện chết cũng thề không cúi đầu, không hề tô lên bầu không khí cái gì mà nguyện chết đứng chứ không thể khúm núm, nhất là kiểu có vẻ hơi vô lý như ngươi không đánh ta thì ta cũng đánh ngươi. Cho dù ta đánh ngươi thì ngươi vẫn không thể đánh ta. khiến các tướng lĩnh thủ hạ của Lý Nhàn đều cảm thấy đây mới là đạo lý chân thật nhất thế gian. Tướng quân giảng đạo lý, cho nên không cần nói lý với bất kỳ kẻ địch nào.
Lý Nhàn và Từ Thế Tích sau khi gặp mặt, nói chuyện biết lưu dân hai huyện Lôi Trạch và Cự Dã gây loạn không phải do người của Ngõa Cương trại chủ động giật dây xui khiến. Nhưng Từ Thế Tích nói lẽ nào Lý Nhàn sẽ tin y? Lẽ nào trong chuyện này Ngõa Cương trại thực sự vô tội? E là cơ hội tốt như vậy với con người của Từ Thế Tích sẽ không thể không nắm lấy.
Mọi người cười rất thoải mái, có người cười to nói nếu không muốn đánh cho mẹ nó không nhận ra nó thì phải đánh cho bà nó cũng không nhận ra nó. Có người nói thế đã là gì, phải đánh cho nhân tình của nó cũng không nhận ra nó mới đúng.
Lý Nhàn cười cười, xua tay ra hiệu cho mọi ngươi trật tự trở lại nói:
- Chiến lược của chúng ta là coi thường bất cứ kẻ địch nào, nhưng chiến thuật là chúng ta không thể khinh thường bất cứ kẻ nào. Quân sư của Ngõa Cương trại giữ lại gây sức ép, điều này không cần nghĩ nhiều. Nhưng không thể khinh thường, nên thực sự tự hỏi kế sách phá địch thế nào thì vẫn phải suy nghĩ kỹ.
Hắn nhìn về phía Đạt Khê Trường Nho nói:
- Cho nên, lúc trước sư phụ đề xuất điều hai doanh binh là Liệt Hỏa và Thanh Mộc đến con không đồng ý. Điều thủy quân của Trần Tước Nhi hợp với Hùng Khoát Hải con cũng thấy không ổn.
Đạt Khê Trường Nho mỉm cười nói:
- Con là người quyết định của Yến Vân trại, chỉ cần nói cho chúng ta biết con quyết định thế nào là được.
Lý Nhàn vâng một tiếng rồi gật đầu nói:
- Ngõa Cương trại không thể không đề phòng, nghĩ kĩ, nếu trong số mọi người bất kì ai bị Ngõa Cương trại loại trừ, con cũng sẽ lập tức xuất quân nói lý, không nói được thì đánh là được rồi. Cho nên, người của Ngõa Cương trại cũng chưa chắc đã vì một bức thư của con mà nhẫn nhịn. Nếu không thể không triệu hồi hai doanh Liệt Hỏa và Thanh Mộc đến, vậy một nửa thủy quân của Trần Tước Nhi ở lại trông coi sơn trại, một nửa nhân mã và tân binh khác đều phải điều đi chặn địch.
Hắn ôm quyền nói với Đạt Khê Trường Nho:
- Sư phụ, bên kia giao cho người chỉ huy.
Đạt Khê Trường Nho ngơ ngác một chút rồi hỏi:
- Vậy Vương Bạc thì sao? Nhân mã đều điều đến tây tuyến; đông tuyến Túc thành Tu Xương cũng chỉ có Hậu Thổ doanh của Hùng Khoát Hải. Hồng Thủy doanh của Triều Cầu ca tổng cộng có một vạn hai ngàn binh mã thôi.
Lý Nhàn cười nói:
- Còn có kỵ binh Nhuệ Kim doanh.
Hắn chỉ vào dư đồ nói:
- Sáng sớm ngày mai, con đích thân dẫn kỵ binh Nhuệ Kim doanh xuất phát đi Túc thành, binh lực ba doanh tăng lên cũng gần hai vạn nhân mã.
- Hai vạn?
Trương Trọng Kiên cau mày nói:
- Con định lấy hai vạn nhân mã nghênh chiến với mười lăm vạn đại quân của Vương Bạc, rồi lại đem hơn bốn vạn nhân mã bố trí một tuyến phòng ngự Ngõa Cương trại ở Lôi Trạch, Cự Dã ư? Theo ta biết, tất cả nhân mã của Ngõa Cương trại cũng khoảng bốn vạn người đấy.
Lý Nhàn mỉm cười nói:
- Bốn vạn con sói và mười lăm vạn con dê, cha nói xem con nên coi trọng bên nào? Nhân mã của Vương Bạc nhiều hơn nữa, đều là dân chạy nạn không cần quan tâm. Năm ngoái Quận thừa Dương Thiện Hội ở quận Thanh Hà chỉ lấy một ngàn quận binh mà giết hơn ba vạn người của Vương Bạc phải chạy một cách chật vật. Dương Thiện Hội làm được chúng ta lẽ nào lại không thể. Còn nhân mã của Ngõa Cương trại không giống, tuy binh lực không nhiều lắm nhưng Từ Thế Tích là soái tài hiếm có, người này luyện binh mấy năm, sao có thể so sánh với tên giặc cỏ Vương Bạc.
Hắn hơi giận dữ nói:
- Vương Bạc, Ngõa Cương trại thực con cũng không là gì mà phải để trong lòng, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn là được. Con đang nghĩ, rốt cuộc ai ở phía sau khống chế, xui khiến Vương Bạc đến tấn công Yến Vân trại, còn phái người đi giật dây lưu dân hai huyện Cự Dã, Lôi Trạch làm loạn?
- Người này mới là đối thủ.
- Tướng quân, ta còn chưa đánh cho khoái sao đã gọi ta về?
Bùi Hành Nghiễm có vẻ không phục nói:
- Trình Tri Tiết kia công phu chẳng có gì, nếu để ta ở lại thêm thời gian nữa ta nhất định sẽ đánh đổ y.
Thực ra, hôm qua Lý Nhàn cũng đã biết thủ lĩnh đám hậu vệ áo xám kia chính là Hỗn Thế Ma Vương Trình Giảo Kim nổi tiếng thời hậu thế. Điều này không khiến hắn cảm thấy bất ngờ, quân sư đích thân xuất hành, Địch Nhượng đương nhiên sẽ không yên tâm cho nên phái người đắc lực đi theo bảo vệ cũng là chuyện rất bình thường. Trước khi hắn tiến vào phủ Quận Thủ đã cố tình để ý thủ lĩnh quân áo xám kia, nhưng lúc đó hắn vẫn chưa biết người đó là Trình Tri Tiết.
Trình Tri Tiết không hề giống như trong Bình thư đời sau nói một chút nào, gã mập mạp, thân cao 9 thước, lưng hổ, eo vượn, râu quai nón thoạt nhìn khá giống với hình tượng hung mãnh nóng nảy của Trương Phi trong Tam Quốc Diễn Nghĩa. Một đại hán như thế sao có thể giống như miêu tả trong bình thư chứ?