.
Lý Nhàn không phải là kiểu người uống rượu như uống nước, mặc dù tửu lượng của hắn từ nhỏ đã không tồi.
Bởi vì lúc hắn còn quấn tã đã bị người khác vứt bỏ trên tuyết, phải chịu lạnh giá nên hồi nhỏ sức khỏe cũng hắn cũng không được tốt, nhưng sau này có được một cơ thể cường tráng như thế này là nhờ có sự khổ luyện, có được như vậy là hoàn toàn nhờ vào hắn và ý chí của người trưởng thành bẩm sinh, đương nhiên loại ý chí này không phải ai cũng có.
Lúc bốn tuổi khi những đứa trẻ khác còn đang tập tễnh bước đi thì hắn đã bắt đầu ép buộc bản thân luyện công, độ tuổi ấy, những đứa trẻ bình thường vẫn còn đang trốn trong vòng tay của mẹ làm nũng, nhưng hắn đã bắt đầu cuộc sống chạy trốn. Đương nhiên, bắt hắn – một người có suy nghĩ của người trưởng thành lăn vào lòng người khác làm nũng cũng là một chuyện khó khăn. Nếu như đó là nữ nhi thì còn có thể coi đó là một sự hưởng thụ, còn sà vào lòng của Trương Trọng Kiên thì Lý Nhàn thực sự không có gì để nói.
Nhưng cũng chính vì vậy mà hắn không có được mà Trương Trọng Kiên – một người thô lỗ, cục cằn thì làm sao biết chăm sóc, nuôi dưỡng và bảo bọc một đứa trẻ, mặc dù ông đã làm tròn 4 chữ: quan tâm đầy đủ, nhưng cũng không phải là không làm ra những chuyện độc ác như cả một ngày không phát hiện ra có phân, nước tiểu trong tã của hắn, trong khi đó về mặt tâm hồn, Lý Nhàn đã là một người trưởng thành, nhưng vẫn không thể quản được cơ thể của một đứa trẻ, nhất là những lúc hắn đói, hắn buồn tè chỉ có mỗi việc khóc rống lên vài tiếng mà cũng không thể làm tốt được, chính vì vậy lúc nhỏ hắn đã phải chịu không ít khổ cực.
Bởi vì cơ thể suy nhược, bị khí hàn xâm nhập, suýt chút nữa là không giữ được tính mạng, cho nên sau này mới còn bé tí mà Trương Trọng Kiên đã bắt hắn phải uống rượu, bởi vì vị Lục Lâm đại hào kiệt này nhất quyết cho rằng rượu có thể chống hàn, nhưng lại hoàn toàn không biết rằng một đứa trẻ có thể uống được bao nhiêu rượu? Lý Nhàn vẫn còn may mắn bởi những lúc bản thân không thể tự chủ, đầu óc vẫn chưa bị rượu làm hỏng. Tuy đầu óc thì không có vấn đề gì nhưng tửu lượng thì ngày một lên.
Nhưng số lần mà Lý Nhàn uống say chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Lần đầu tiên là lần phá vòng vây ở Giang Nam, lúc đó vì có quá nhiều huynh đệ của Thiết Phù Đồ phải bỏ mạng, lúc đó hắn mới có 5 tuổi và hắn đã uống say như chết. Lần thứ hai, chính là khi Huyết Kỵ và Thiết Phù Đồ gần như bị tiêu diệt hoàn toàn ở Yến Sơn, lúc đó hắn 13 tuổi, hắn đã uống say đến mức bất tỉnh nhân sự. Lần thứ 3, chính là tối qua, nhưng không hiểu vì sao mà lần này hắn lại không ngủ được.
Ai cũng nói uống rượu say là buồn ngủ nhưng cả đêm hôm qua Lý Nhàn trằn trọc suốt cả đêm, mãi mới có thể chợp mắt được, càng như vậy, càng cảm thấy đầu đau như búa bổ, hắn ngồi dậy uống liền mấy cốc trà lạnh mà vẫn không ăn thua gì, thấy vậy hắn lại lấy một bình rượu lâu năm ở trong phòng, ngồi vắt vẻo trên cửa sổ, rót từng ngụm từng ngụm vào miệng.
Hắn dựa người vào thành cửa ngắm nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời, ánh mắt mơ hồ, lơ đãng.
Nhớ tới chuyện lúc trước Âu Tư Thanh Thanh nói là muốn ở lại trong phòng chăm sóc hắn, Lý Nhàn liền lắc đầu cười khổ.
Say rượu làm bừa, cứ cho hắn đã làm gì đó với Âu Tư Thanh Thanh đi chăng nữa thì hắn chắc chắn rằng Thanh Thanh cũng sẽ không oán hận gì hắn. Nhưng Lý Nhàn không muốn, uống rượu làm bừa, bất luận là như thế nào thì cũng là một chuyện đáng xấu hổ, nhất là khi cơ thể hắn thì như lá trúc trôi vô định trong dòng nước như đầu óc lại vô cùng tỉnh táo. Rượu vào thì cầm thú đã không phải là người, rượu vào lại còn cố tình giả làm cầm thú thì càng không phải là người, quá hiểu rõ điều này, đây cũng chính là lý do tại sao mà hắn không tài nào ngủ được.
Diệp Hoài Tụ nói rất đúng.
Bản thân đang giả nhân giả nghĩa, đúng như lời nàng nói cứ giả vờ giả vịt bi lụy, ăn năn thì có thể làm thành đại nghiệp được ư? Nhưng nỗi buồn phiền trong lòng hắn không phải là chỉ cần một câu nói là có thể giải tỏa được, chứ đừng nói đến chuyện ngộ đạo gì gì đó. Lý Nhàn đau khổ nghĩ, nếu như sau này hắn làm quá nhiều chuyện giết người phóng hỏa, thì có lẽ tâm địa của hắn sẽ độc ác hơn, tàn nhẫn hơn.
Hắn nhớ đến chuyện bản thân đã đi tới thảo nguyên Tái Bắc trước đó, lúc bị triều đình truy sát, hắn đã vui vẻ giết người, giết được thì giết mà không giết được thì chạy, ngày tháng đó mặc dù khổ sở, vất vả nhưng vẫn tiêu diêu tự tại sống những ngày tháng vui vẻ. Nhưng hiện tại hắn không phải lo lắng đến chuyện bị người ta truy sát, bởi hắn đã có địa bàn, có binh mã, trong ngực có thao lược, trong tay có đao sắc, nhưng tại sao càng ngày lại càng buồn phiền.
Nghĩ mãi hắn mới phát hiện ra vốn dĩ chuyện mà hắn phải đối mặt hoàn toàn không giống nhau.
Lúc trước khi bị người khác đuổi giết, không giết người thì sẽ bị chết cho nên không kiêng kỵ chuyện cầm dao giết người, hơn nữa những kẻ bị giết đều là những kẻ có mối thâm thù đại hận với hắn, giết chết thì cũng không có gì phải áy náy. Lúc hắn 6 tuổi, dưới sự giúp đỡ của Trương Trọng Kiên hắn đã phá vỡ sát giới, về lý mà nói thì có chuyện gì mà hắn không làm được nữa? Nhưng bây giờ chuyện mà hắn phải đối mặt lại không phải như vậy. Thuộc hạ dưới trướng của hắn là hàng vạn binh hùng tướng mạnh, phá thành nhổ trại, cứ cho là hắn không muốn làm liên lụy đến họ nhưng cuối cùng họ vẫn bị liên lụy, thậm chí vì hắn mà chết. Giống như lần bao vây Vận Thành lần này, Lý Nhàn nhớ đến chuyện bản thân đã cướp được vô số tiền bạc, lương thực nhưng hắn cũng không biết là bản thân sẽ làm hại đến bao nhiêu người dân vô tội, trong lòng hắn lúc này giống như có một khối đá lớn đang đè chặt, khiến hắn không thể thoải mái được.
Từ Yến Sơn xuôi về phía nam, trên đường đi lúc nào cũng phải chém chém giết giết, hắn đã nhìn thấy quá nhiều người chết đói, trong đó phần lớn đều là những người dân hiền lành tay không tấc sắt. Mặc dù hắn cũng đã sinh sống ở Đại Tùy được mười mấy năm nhưng tư tưởng của một người hiện đại như hắn khi phải đối diện với một cảnh tượng chẳng khác gì địa ngục thì làm sao có thể coi như không thấy gì, làm sao có thể yên tâm thoải mái được.
Có lẽ . . hắn vẫn không thể thích ứng được với thời đại này.
Lý Nhàn thở dài, lại uống thêm một ngụm rượu nữa.
"Chần chừ thiếu quyết đoán chính là chuyện đau khổ nhất của đời người."
Hắn nhớ tới những câu nói của kiếp trước mà tự cười mình. Lúc trước vì giữ lấy mạng sống mà không kiêng kị bất cứ chuyện gì, hiện tại hắn đã có địa vị, trong tay có quyền có thế tại sao phiền não vẫn cứ đeo bám không thôi.
Hắn không bằng La Nghệ.
Những lời của Diệp Hoài Tụ thực ra hắn nghe rất rõ, không bỏ sót bất cứ từ nào, nhưng nỗi u phiền trong lòng hắn lại giống như một dòng điện, khiến cho hắn sợ hãi. Không bằng La Nghệ , vậy thì làm sao có thể tồn tại được trong thời buổi loạn lạc này?
Uống rượu ngắm trăng thường là bộ dạng của những văn nhân mặc khách, họ cố tình làm ra bộ dạng không có bệnh nhưng vẫn rên rỉ, nhưng bây giờ thì đột nhiên Lý Nhàn lại hiểu được vì sao những người này lại thích ca hát, ngâm thơ dưới ánh trăng, nói đi nói lại vẫn là vì cô đơn.
Nếu muốn làm nên đại sự, thì buộc phải không quan tâm đến sống chết của dân chúng ư?
Hại người thân? Hại bạn bè? Vứt bỏ gia đình?
Vậy thì ta cố giữ lấy cái mạng này còn có tác dụng gì? Vậy thì ta có được cả thiên hạ cũng được lợi ích gì?
Đang lúc phiền não, đột nhiên hắn nghe thấy bên ngoài có tiếng người nói với giọng đầy khẩn trương:
- Tướng quân! Có chuyện quan trọng!
Lý Nhàn giật mình, từ trên cửa sổ nhảy xuống, chỉnh lại y phục, bước ra ngoài. Hắn đã kịp thay một bộ quần áo màu xanh khác, rửa mặt bằng nước nóng, để gọn bầu rượu sang một bên, ánh mắt sáng ngời, bước đi vững vàng, ai có thể nhìn ra bộ dạng say rượu chứ?