.
Từ ngữ nghe ra thì không hợp với hoàn cảnh, cũng không biết bây giờ Lý Nhàn nhớ đến cái gì mà ngâm bài thơ của Hoàng Sào này, trong núi bây giờ cúc dại đang nở rộ, tuy nhiên ban đêm đừng nói đến hoa cúc dại nho nhỏ, cho dù là một bông hoa hướng dương lớn ở trước mặt cũng không nhìn ra được màu sắc gì.
Đợi tháng tám chín mùa thu đến, sau khi hoa ta nở thì trăm hoa tàn, hương thơm bao trùm Trường An, toàn thành một màu hoàng kim.
Bởi vì Lý Nhàn không cho phép Hùng Khoát Hải suất quân tấn công nhân mã Hữu Hầu vệ, Hùng Khoát Hải hạ lệnh cho binh lính Hậu Thổ doanh giả bộ tiến công, mượn thế núi đánh một trận rồi rút về, để lại hơn nghìn nhân mã ở trong rừng thỉnh thoảng hò hét một chút, thỉnh thoảng bắn một trận tên lông vũ không thật sự tấn công. Y đi theo sau Lý Nhàn quay về, đúng lúc nghe thấy hai câu cuối.
- Xung thiên hương trận thấu Trường An, mãn thành tận đới hoàng kim giáp.
(Hương thơm tỏa khắp Trường An, toàn thành toàn một màu kim giáp)
Hùng Khoát Hải thì thào lặp lại một lần ánh mắt lập tức sáng ngời.
Tướng quân thật khí thế.
Trong lòng y tán thưởng một câu, lập tức bước nhanh theo sau nói:
- Biết tướng quân viết chữ rất đẹp, không nghĩ đến còn có tài văn chương như vậy, hai câu thơ này rất có khí thế.
Lý Nhàn cũng không quay đầu lại nói:
- Cho dù ngươi có nịnh nọt nhiều hơn nữa, ta cũng sẽ không cho phép ngươi dẫn quân tấn công Hữu Hầu vệ. Hơn nữa... bản lĩnh nịnh nọt của ngươi kém xa Vương Khải Niên. Muốn nghe, không bằng ta gọi y đến. Từ sáng sớm nói đến đêm khuya, cam đoan không có một câu nào lặp lại.
Hùng Khoát Hải ngượng ngùng cười nói:
- Thuộc hạ biết không thể cứ như vậy mà tiêu diệt hết đội quân Hữu Hầu vệ, nhưng nhìn thấy cơ hội bày ra trước mắt mà không giết một trận, trong lòng ta thật sự rất ngứa ngáy.
- Giết hết?
Lý Nhàn dường bước quay đầu liếc mắt chăm chú nhìn Hùng Khoát Hải một cái hỏi:
- Ngươi thật sự cho rằng binh lính Hữu Hầu vệ thật sự không chịu nổi sao?
Hùng Khoát Hải ngẩn ra hỏi:
- Chiến thắng đã được định rồi mà?
Lý Nhàn cười cười nói:
- Ngươi đi theo ta lên trên núi đi, một lúc nữa trời sáng rồi.
Hùng Khoát Hải không hiểu ý của Lý Nhàn là gì, đi theo sau Lý Nhàn lên núi, dừng lại ngay tại chỗ Lưu Thế Bảo ngã xuống chết, Lý Nhàn chọn một tảng đá lớn trên triền núi đứng lên, dựa vào tảng đá lớn nhắm mắt nghỉ ngơi. Hùng Khoát Hải đi theo sau hắn cũng nhảy lên, giống như cự linh thần đứng ở bên người Lý Nhàn. Cứ như vậy một lúc, phía đông dần sáng lên, mặt trời chậm rãi mọc lên từ đường chân trời. Lý Nhàn mở mắt ra chậm rãi phun ra một ngụm khí, bỏ túi rượu xuống uống một ngụm rồi vứt cho Hùng Khoát Hải. Hùng Khoát Hải cười hì hì rồi ngửa cổ một hơi rót hết nửa gói to vào miệng.
Y uống xong rượu, nhìn thấy cách đó không xa có hai người đứng ở bên cạnh cây đang nhìn về phìa này, y cẩn thận nhìn một lúc cũng không nhận ra là ai:
- Hai người các ngươi lén lút đứng ở đó làm gì?
Hai người đứng bên dưới tàng cây kia đúng là Lý lão đầu và Lý Mậu. Hai người được binh lính Yến Vân trại mai phục trong bụi cỏ cứu, sau đó vẫn ở lại đây không dám đi ra ngoài. Đêm nay tiếng chém giết thật sự doạ hai cha con sợ hãi, hào khí tìm chết sau một đêm nghe tiếng chém giết đã sớm biến mất không còn chút gì, hai người run rẩy tới tận hừng đông mới chậm rãi bình ổn một chút. Nghe thấy cách đó không xa có tiếng người nói chuyện, thấy một thanh niên trai tráng mặc trọng giáp đứng ở đó tưởng là một võ tướng của triều đình, muốn chạy nhưng lại không dám.
Nghe thấy võ tướng kia thét hỏi giống như hổ gầm, hai người đều bị doạ sợ.
Lý Nhàn tựa trên tảng đá lớn quay lại nhìn thoáng qua, lập tức cười cười:
- Lão Lý đầu, đừng sợ.
- Là tướng quân.
Lý lão đầu từng gặp Lý Nhàn, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đẹp trai phong độ kia lập tức thoải mái. Lão và Lý Mậu chậm rãi đi đến bên cạnh tảng đá, nhưng nghĩ đến chuyện đêm qua mình dẫn quan quân lên núi, việc này đúng là không quang minh, lão há miệng thở dốc nhưng lại không biết nói gì.
- Không trách lão được.
Lý Nhàn cười cười nói:
- Hai người các ngươi đã cố hết sức, tình nguyện chịu chết cũng không mang theo quan quân đi lên núi, ta đều biết hết, tốt lắm.
Hắn ngẫm nghĩ một chút nói;
- Một lúc các ngươi liền đi vào trại trong núi đi, tiểu Lý ca cũng có thân thể tốt, kỹ năng bơi cũng tốt, vừa vặn thuỷ trại thiếu người, ngươi có thể đi tìm Trần đương gia, để y sắp xếp cho. Còn về phần Lý lão đầu, lão cứ câu cá phơi nắng đi, trong sơn trại cũng không phải không nuôi nổi lão.
- Như vậy sao được.
Lý lão đầu kích động nói:
- Ta có thể đánh cá, đốn củi, trong phạm vi hơn mười dặm, không ai lái thuyền giỏi hơn ta.
- Được.
Lý Nhàn cười nói:
- Bây giờ đi lên núi thôi, vào trại trực tiếp đi tìm Trần Tước Nhi, nói là ta cho các ngươi đi, nếu sắp xếp không tốt, các ngươi hãy đến tìm ta.
Hai cha con rối rít cảm ơn, lúc này mới cáo từ đi lên trên núi.
Lý Nhàn nhìn xuống chân núi, vẫy vẫy tay với Hùng Khoát Hải nói:
- Qua đây xem.
Hùng Khoát Hải đi đến bên tảng đá lớn nhìn xuống dưới, rất nhanh liền thay đổi sắc mặt:
- Phùng Hiếu Từ này đã trọng thương rồi mà vẫn còn tính kế, quả nhiên là xứng đáng với danh hiệu danh tướng đương thời. Binh lính Hữu Hầu vệ một đêm chém giết mà vẫn có thể duy trì như vậy, thật sự rất giỏi.
Từ chỗ này nhìn xuống dưới chân núi, có thể nhìn rõ ràng rành mạch trận thế Hữu Hầu vệ bày ra. Sườn gần chân núi bên kia, binh lính Hữu Hầu vệ bày ra hai phương trận, chỉ có điều nhìn qua quả thực rất yếu đuối. Vấn đề này cũng không quan trọng, quan trọng là... Không ngờ đằng sau trận lại là một mảnh sáng chói, những đội ngũ khác cách mấy trăm mét chia thành ba đường, cung tiễn thủ và binh lính cầm giáo dài vây thành một vòng, nếu như đêm qua đột kích mà chui vào trong trận địa của địch thì... , ngay lập tức sẽ rơi vào cạm bẫy mà Hữu Hầu vệ đã đào sẵn.
Cho dù là Hậu Thổ doanh chiến lực kinh người có thể phá vòng vây nhưng chỉ sợ cũng sẽ tổn thất thê thảm và nghiêm trọng.
- Phùng Hiếu Từ rất giỏi.
Hùng Khoát Hải khen ngợi một câu.
Lý Nhàn cười cười nói:
- Ta nhớ ta đã từng nói, trong triều đình Đại Tuỳ không thiếu danh tướng, dưới trướng danh tướng không phải là binh sĩ quèn. Phùng Hiếu Từ tung hoành sa trường hai mươi mấy năm làm sao có thể dễ dàng như vậy bị đánh bại? Trong thế bại tìm đường thắng, đây mới là thủ đoạn hay. Nếu đêm qua tuỳ tiện tiến lên, cho dù chúng ta miễn cưỡng thắng được cũng sẽ tổn thất không ít huynh đệ.
Hùng Khoát Hải gật đầu nói:
- Thân trúng hai mũi tên mà vẫn có thể nghĩ ra kế này, quả thật là khiến người khác nhìn bằng con mắt khác.
Lý Nhàn hơi giận dữ nói:
- Thật ra các tướng quân của Đại Tuỳ, người nào ta hữu danh vô thực chứ? Dưới tay Dương Quảng có nhiều danh tướng trăm vạn binh lính thiện chiến, thế gian này kì thật chỉ có một người có thể đánh bại ông ta, mà bây giờ Đại Tuỳ loạn như vậy chính là bởi vì ông ta bị đánh bại rồi.
- Là ai?
Hùng Khoát Hải tò mò hỏi.
Y chưa bao giờ từng nghe nói qua người có bản lĩnh lớn như vậy. Hoàng đế Dương Quảng hai mươi tuổi liền suất lĩnh năm mươi vạn hùng binh tiêu diệt Nam Trầm, sau đó nam diệt Lưu Cầu, bắc đánh Đột Quyết, tiêu diệt dân tộc Thổ Dục Hồn, mở mang mầy nghìn dặm bờ cõi. Tuy rằng hai lần chinh phạt Cao Cú Lệ đều không đánh mà lui, lần đầu tiên tổn thất ba mươi vạn phủ binh tinh nhuệ nhất, nhưng điều này cũng không có nghĩa là người Cao Cú Lệ có thể thật sự đánh bại trăm vạn hùng binh của Đại Tuỳ.
- Chính là ông ta.
Lý Nhàn có chút xúc động nói:
- Đánh bại ông ta chính là bản thân ông ta.
Hùng Khoát Hải ngơ ngẩn, thoáng suy nghĩ một chút.
Nhân mã Cư Dã Trạch Yến Vân trại không đánh ra, đội quân Hữu Hầu vệ không còn sức lực để đánh lên, hai bên cứ như vậy tiếp tục giằng co, cuối cùng do Thôi Chí lo lắng vết thương của Phùng Hiếu Từ, vì thế hạ lệnh từ từ lui binh. Nhân mã Yến Vân trại ở phía sau phô trương thanh thế đuổi theo một chút rồi cũng rút lui trở về. Lần này Hữu Hầu vệ vốn tưởng có thể đánh lén sơn trại không ngờ lại tổn thất hơn ba nghìn binh lính, nguyên khí đại thương, tướng quân Phùng Hiếu Từ trúng hai mũi tên, sĩ khí giảm sút, có chút chật vật quay trở về đại doanh ở ngoài thành Vận Thành.
Nghe nói Hữu Hầu vệ đại bại trở về, quận thủ quận Đông Bình Ngô Tỉnh Chi sợ hãi biến sắc. Y biết nhân mã Yến Vân trại dũng mãnh, lại không nghĩ rằng ngay cả phủ binh Hữu Hầu vệ cũng không làm gì được chúng. Ngược lại lại hao binh tổn tướng, mà ngay cả đường đường là tướng quan tam phẩm cũng bị trúng hai mũi tên.
Y và Trương Tam Hằng vội vàng ra khỏi thành đi thăm hỏi. Thôi Chí vốn muốn ngăn bọn họ lại nhưng bị Phùng Hiếu Từ ngăn cản.
- Băng lại miệng vết thương của ta, dùng nhiều thuốc một chút.
Phùng Hiếu Từ dặn dò nói:
- Người đâu, thay một bộ áo giáp khác cho ta.
Thôi Chi hiểu được ý của Phùng Hiếu Từ, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Phùng Hiếu Từ đắp rất nhiều thuốc trị thương lên miệng vết thương, dùng vải trắng sạch sẽ quấn kín lại, sau khi xử lý xong Phùng Hiếu Từ thay một bộ quần áo sạch sẽ, lại mặc áo giáp lên lập tức ra lệnh:
- Mời Ngô đại nhân vào.
Ngô Tỉnh Chi cà Trương Tam Hằng ngồi ở trong một lều khác chờ, thân binh của Phùng Hiếu Từ nói tướng quân đang tắm rửa thay quần áo. Một lúc sau có người tới mời, Ngô Tỉnh Chi và Trương Tam Hằng liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt đều có vài phần hoài nghi. Hai người bọn họ một trước một sau đi tới bên ngoài lều của Phùng Hiếu Từ, đã nhìn thấy Phùng Hiếu Từ cười ha hả đứng đợi ở đó.
Ngô Tỉnh Chi cẩn thận nhìn một chút, không thấy trên người Phùng Hiếu Từ có vết thương.
- Hổ thẹn.
Phùng Hiếu Từ thấy ánh mắt của Ngô Tỉnh Chi đảo qua lại trên người mình, ông cười cười nói:
- Bản tướng quân thật không ngờ địa thế ở Cự Dã Trạch lại hiểm yếu như vậy, đã lấy được cổng trại của Yến Vân trại nhưng không thể nào tiếp tục tiến công được, địa thế quá hẹp, nhân mã không thể trải rộng, không thể một kích bắt được chúng, thật hổ thẹn.
Ngô Tỉnh Chi mặc dù thấy sắc mặt của Phùng Hiếu Từ có chút tiều tuỵ, nhưng lúc đi lại không hề có gì không ổn nên cũng yên tâm.
- Cự Dã Trạch quả thật rất hiểm yếu, tướng quân có thể công phá sơn trại của bọn thổ phỉ đã không dễ dàng gì rồi.
Y chắp tay nói:
- Nghe nói tướng quân chinh chiến trở về, cố ý đến đây tiếp đón tướng quân.
Phùng Hiếu Từ giận dữ nói:
- Không tiêu diệt được thổ phỉ, sao có tâm tư uống rượu?
Trương Tam Hằng cũng khách khí nói vài câu, vừa đi vào bên trong, đột nhiên hỏi:
- Sao không thấy Lưu tướng quân đâu?
Phùng Hiếu Từ chịu đựng đau đớn làm bộ như đi lại bình thường, nhưng mỗi bước đi miệng vết thương lại truyền đến sự đau đớn tê tâm liệt phế, nghe thấy Trương Tam Hằng hỏi đến Lưu Thế Bảo, sắc mặt ông khẽ thay đổi.
- Lưu tướng quân... chết trận.
Phùng Hiếu Từ thở dài, dường như là bi thương không chịu nổi thân hình khẽ lay động một cái, bước chân lảo đảo suýt chút nữa ngã. Thôi Chí liền vội vàng tiến lên đỡ cánh tay Phùng Hiếu Từ nói:
- Thế Bảo tận trung vì nước, mặc dù chết vẫn quang vinh, thổ phỉ chết trong tay Thế bảo không đến một trăm thì cũng phải tám mươi, y không thẹn với lòng, tướng quân nên nén bi thương.
Mượn cơ hội này, Thôi Chí dìu Phùng Hiếu Từ trở về chỗ ghế dựa ngồi xuống.
Y xoay người đứng ở một bên, vừa hay dẵm lên vết máu mới rơi xuống.
- Ta vốn dĩ định tốc chiến tốc thắng, quét sạch phản tặc ở Cự Dã Trạch sau đó cho đội ngũ nghỉ ngơi và chỉnh đốn khoảng mười ngày, sang năm mới còn phải đến tập kết ở Trác quận, chỉ có điều không ngờ tới Cự Dã Trạch địa thế lại hung hiểm như vậy, xem ra đúng như lời quận thừa Trương nói, quét sạch đám phản tặc này không thể nóng vội, phải từ từ.
Trương Tam Hằng sửng sốt, trong lòng tự nhủ ta nói như vậy khi nào?
Ngô Tỉnh Chi lại biến sắc, đi đến phía trước thấp giọng hỏi:
- Sang năm. . còn phải đông chinh ư?
Thôi Chí nhìn Phùng Hiếu Từ một cái, trong lòng tự nhủ tướng quân thật nhiều thủ đoạn, nói xạo liền khiến cho sự chú ý của Ngô Tỉnh Chi và Trương Tam Hằng chuyển đến chỗ khác, hai người này an tâm, tướng quân cố nén đau còn phải ứng phó bọn họ, đúng là có chút cực khổ.
Tán gẫu một lúc, thành công dẫn dắt sự chú ý của Ngô Tỉnh Chi và Trương Tam Hắng đi, Phùng Hiếu Từ vuốt râu cười nói:
- Nếu hai vị đại nhân đã đoán định chuyện tiêu diệt phỉ là chuyện một sớm một chiều, qua trận chiến này ta mới biết được đúng như lời nói của hai vị đại nhân. Như vậy. . lương thảo của mấy vạn đại quân Hữu Hầu vệ của ta...
Ngô Tỉnh Chi hơi sửng sốt, cắn răng gật đầu nói:
- Tất nhiên do quận Đông Bình của ta cung cấp.
Trong lòng y nghĩ, dù sao ngươi cũng không thể đợi qua được năm mới, mặc kệ có thể tiêu diệt được Yến Vân trại hay không cũng không dùng hết bao nhiêu lương thực! Ngày mai liền hạ lệnh cho đám dân chúng giao lương thực, tạm thời qua hai tháng này rồi nói sau.