Chương 280. 2: Dạy Cho Hắn Một Bài Học: Có Đi Mà Không Có Về!
Tướng Minh
Trí Bạch18-09-2024 21:32:39
Từ Thế Tích không có ý định tiếp tục khuyên can mà là hỏi Địch Nhượng: - Những ngày mà Bồ Công Sơn đến làm khách ở sơn trại của chúng ta, gã có bày mưu tính kế gì giúp chúng ta hay không? Đây chính là đệ nhất danh sĩ trong thiên hạ, đương nhiên là kiến thức hơn người.
- Đương nhiên là có rồi!
Nói đến đây, mắt của Địch Nhượng chợt sáng lên: - Nhận được bức thư do chính tay để viết, lúc đó ta cũng đang do dự liệu có nên xuất binh hay không, chính là Mật Công đã giúp ta phỏng đoán tâm tư của Lý Nhàn Yến Vân Trại, cho nên ta mới hạ quyết tâm xuất binh đi cứu đệ.
Địch Nhượng đem chuyện của Lý Mật kể lại từ đầu đến cuối, khi nói mặt về người này, mặt y rất tươi cười hớn hở.
Nhìn thần sắc của Địch Nhượng, Từ Thế Tích chỉ biết ngậm ngùi than thở trong lòng.
- Đúng rồi, Mậu Công, những người mà đệ áp giải về là ai đó?
Đơn Hùng Tín nghĩ hẳn là mười mấy tên tù binh của Lý Nhàn được áp giải đến, trong lòng vô cùng hiếu kỳ.
- Chính là Lý . . .
Trình Tri Tiết định nói ra sự thật thì bị Từ Thế Tích đá chân mấy cái dưới mặt bài, rồi nháy mắt ra hiệu, Trình Tri Tiết chỉ còn cách ngậm ngùi, không dám nói ra.
- Đây chính là những tên giật dây dân chúng Đông quận chúng ta gây sự chuyện với quận Đông Bình bị Lý Nhàn bắt được. Mấy tên này đầu tiên lẻn vào Đông quận của chúng ta, lôi kéo dân chúng đến đồn điền quân Đồng Bình, sau đó thì nhân cơ hội xúc giục dân chúng của hai Đông quận quận và quận Đông Bình gây mâu thuẫn với nhau, cuối cùng là giá họa cho Ngõa Cương Trại của chúng ta.
- Nực cười!
Địch Nhượng đập bàn và hét lên: - Là kẻ nào đứng đằng sau chuyện này?
- Là . . .
Từ Thế Tích dừng lại một chút rồi nói:
- Tế Bắc Tri Thế Lang Vương Bạc.
Nghe xong, Trình Tri Tiết liền trợn trừng mắt lên, nhưng lại vì ánh mắt ra hiệu của Từ Thế Tích mà không nói gì nữa. Từ Thế Tích than rằng: - Tri Thế Lang Vương Bạc muốn tấn công quận Đông Bình, cướp Cự Dã Trạch, cho nên mới nghĩ ra cách làm hèn hạ đó. Hắn muốn châm ngòi nổ giữa Ngõa Cương Trại của chúng ta và Yến Vân Tại, sau đó nhân cơ hội đó chiếm lấy quận Đông Bình. Nhưng hắn lại lại quên mất một chuyện, không thể phát động tấn công quận Đông Bình trước.
- Là sao?
Địch Nhượng hỏi lại.
Từ Thế Tích nói: - Lương thảo! Lương thảo của quân Tế Bắc không đủ để kiên trì khai chiến Ngõa Cương Trại chúng ta và Yến Vân Trại.
- Mậu Công, ý của đệ là gì?
Màn đêm đã buông xuống, trong đại trướng của mình, Địch Nhượng vừa đi qua đi lại, vừa sốt ruột liên tục gặng hỏi Từ Thế Tích. Y dừng bước, nhìn thẳng vào mắt của Từ Thế Tích hỏi: - Ý của đệ là muốn Ngõa Cương Trại chúng ta uất ức như vậy mà quay về hay sao?
- Đại ca!
Từ Thế Tích bước tới bên cạnh Địch Nhượng nói: - Đại ca, một chút uất ức cũng không có!
Y chân thành đáp: - Đại ca, huynh nghĩ mà xem, chúng ta vì cái gì mà phải đánh nhau với Yến Vân Trại? Vì sao Lý Nhàn lại phải giam giữ đệ? Vì sao lại thả đệ? Hắn rõ ràng có thể thống lĩnh đại quân từ Túc Thành thẳng tiến đến huyện Lôi Trạch, nhưng tại sao hắn lại không làm?
- Vì sao?
Địch Nhượng hỏi.
Từ Thế Tích giải thích: - Bởi vì Lý Nhàn không muốn trở thành kẻ thù của Ngõa Cương Trại chúng ta. Đại ca, hắn chính là đang thể hiện ý tốt của bản thân. Hôm đó cũng không thể coi là hắn giam giữ đệ được, lúc để biết được Vương Bạc chính là kẻ đứng đằng sau giật dây, đệ đã rất tức giận, đúng lúc Vương Bạc thống lĩnh đại quân tấn công quân Đông Bình, đệ liền chủ động cùng với Lý Nhàn đến Túc Thành ứng chiến.
Y nhìn Địch Nhượng nói tiếp: - Trong thư để gửi cho đại ca, đệ đã nói rất rõ, tạm thời chúng ta và Yến Vân Trại không thể là kẻ thù của nhau, điều này hoàn toàn không có lợi cho sơn trại. Nếu như đại ca cảm thấy nuốt không trôi cục tức này, sau này để hứa là sẽ đích thân thống lĩnh đại quần đến san bằng Yến Vân Trại. Chỉ là, nếu bây giờ chúng ta đánh nhau với Yến Vân Trại, thứ nhất là chúng ta không nắm chắc được phần thắng, thứ hai, chúng ta đã biết rõ được quỷ kế của Vương Bạc rồi, lẽ nào chúng ta vẫn muốn rơi vào cái bẫy này sao? Nếu như chuyện này mà bị truyền ra ngoài, thể diện của sơn trại chúng ta có còn nữa không?
Từ Thế Tích thấy sắc mặt của Địch Nhượng đã có chút dịu đi, liền lựa lời khuyên nhủ: - Đại ca, huynh nghĩ mà xem, nếu như lần này huynh có thể sắp xếp ổn thỏa chuyện này, cho Lý Nhàn và Yến Vân Trại một cơ hội nhận sai, thì danh tiếng nhân nghĩa của đại ca nhất định sẽ vang danh thiên hạ. Lấy lòng nhân từ và đức độ của huynh, người của Yến Vân Trại tự nhiên sẽ phải khuất phục, rồi sẽ có bao nhiêu người nữa đến nguyện ý giúp sức cho huynh?
- Không phải đại ca vẫn thường nói, người nhân nghĩa có được thiên hạ hay sao?
- Để thực sự cho rằng, chúng ta lui về Ngõa Cương Trại sẽ không bị mất mặt chứ?
Địch Nhượng do dự một lúc rồi hỏi.
Từ Thế Tích đáp lại: - Đương nhiên là không rồi!
- Đại
- Đại ca, nếu như có thể khiến Đại Cương gia Lý Nhàn của Yến Vân Trại đích thân đến xin lỗi chúng ta, sau đó thì đại ca hãy tha thứ cho hắn, chuyện này nếu được truyền ra ngoài thì đại ca và Ngõa Cương Trại có thể bị mất mặt sao? Còn nếu như là tử chiến, tuy rằng chúng ta xả được mối hận thù này đó nhưng bù lại chúng ta phải hi sinh bao nhiêu là huynh đệ, lợi bất cập hại. Nếu như có thể lấy nhân đức thu phục lòng người thì hà tất chúng ta phải sử dụng đến bạo lực?
Địch Nhượng suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên cười lớn: - Mậu Công! Đệ nói rất có lý, nếu như Lý Nhàn thật sự đích thân đến đây nhận lỗi, thì ta cũng chẳng ngại gì mà không tha thứ cho hắn! Người của Ngõa Cương Trại chúng ta đều là những người vừa có trí tuệ vừa có nhân đức, không thèm tranh chấp với một tên nhãi nhép không hiểu chuyện!
- Đại ca cơ trí!
Từ Thế Tích chắp tay nói.
Hai người lại tiếp tục nói chuyện thêm chút nữa, Từ Thế Tích cáo từ. Sau khi Từ Thế Tích đi khỏi, Địch Nhượng lập tức sai người đi mời Đơn Hùng Tín đến.
- Quả nhiên đoán không sai.
Sau khi nghe Địch Nhương thuật lại, Đơn Hùng Tín đứng dậy nói: - Quả nhiên là Mậu Công không muốn chúng ta và Yến Vân Trại đánh nhau!
Địch Nhượng thở dài: - Mật Công chẳng qua cũng chỉ là bị những lời ngon ngọt của Lý Nhàn làm cho u mê, thực ra thì đệ ấy cũng chỉ là nghĩ cho Ngõa Cương Trại chúng ta mà thôi. Đừng vì chuyện này mà làm tình huynh đệ của chúng ta bị ảnh hưởng, chỉ là chuyện này, nói gì đi chăng nữa thì chúng ta cũng không thể nào nghe theo đệ ấy được.
- Để biết!
Đơn Hùng Tín hỏi: - Đại ca, huynh hãy nói cho đệ biết, huynh có dự định gì?
Địch Nhượng ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: - Không phải là Mật Công đã nói rồi hay sao? Đệ ấy sẽ phải người đi bắt Lý Nhàn đến đây nhận lỗi. Nếu như tên Lý Nhàn đó không chịu đến đây cũng không sao, còn nếu như hắn đến thật . . .
- Dạy cho hắn một bài học: Có đi mà không có về!
Đơn Hùng Tín vùng nắm tay nói.