Chương 268: Chuẩn Bị Tập Kích Đêm Và Chuẩn Bị Bị Tập Kích Đêm.

Tướng Minh

Trí Bạch 18-09-2024 21:32:20

Hùng Khoát Hải mang theo một nghìn nhân mã không phải là bộ binh trọng giáp của Hậu Thổ doanh, lúc này vẫn chưa tới lúc phải bộc lộ toàn bộ thực lực. Nhưng cho dù như vậy, một nghìn phủ binh Đại Tuỳ được huấn luyện không phải đám giặc cỏ bình thường có thể đỡ nổi. Chiến lực của đám nghĩa quân Lục lâm đạo thường là thấp, đây là sự thực không thể chối cãi. Quận thủ quận Thanh Hà Dương Nghĩa Thần chỉ đem theo một nghìn quận binh đã giết hết mấy vạn phản quân ở quận Thanh Hà thây chất thành đống đó là một chứng cứ chứng minh thiết thực. Một nghìn phác đao thủ đi theo sau Hùng Khoát Hải, mở một con đường máu từ trong đám thủ hạ của Bành trấn. Phác đao thủ tập hợp thành trận hình truỳ càng lúc càng tiến sâu, lỗ hổng trong Tế Bắc quân cũng càng ngày càng lớn. Lỗ hổng này là con đường trải đầy máu đấy, mỗi bước tiến của nhân mã Yến Vân trại đều hung hăng giết chết một tầng da của quân Tế Bắc. Hùng Khoát Hải sải bước tiền về con đường phía trước, mỗi bước đi đều giẫm lên một vũng máu lầy lội. Hùng Khoát Hải sau khi một đao giết chết Bành Trấn cũng không cảm thấy vui vẻ gì, thậm chí trên mặt y không hề có chút biến hoá. - Tiếp tục tiến về phía trước, giết. Hùng Khoát Hải cầm mạch đao đi lên chỉ về đằng trước lớn tiếng nói: - Chặt đứt lưng của Tế Bắc quân. - Rõ. Một nghìn phác đao thủ hô lớn, sau đó bước chân chỉnh tề đi sau Hùng Khoát Hải không ngừng tiến về phía trước. Mấy trăm thân binh thủ hạ của Vương Bạc cũng không ngăn được bước chân của Hùng Khoát Hải, quân Tế Bắc ở phía sau đông nghìn nghịn cũng không thể ngăn được bước chân của Hùng Khoát Hải. Thanh mạch đao kia không ai có thể chống đỡ, sát khí ngút trời kia phá thiên phá địa. Đối mặt với sát thần như vậy, đám binh sĩ quân Tế Bắc sợ đến vỡ mật. - Sảng khoái. Trình Tri Tiết bám vào lỗ châu mai trên tường thành cúi người nhìn Hùng Khoát Hải đại sát tứ phương không kìm được kêu lên một tiếng, nhưng lại khiến cho đám binh lính bên cạnh gã hoảng sợ. Gã kích động nhìn thân hình cao lớn của Hùng Khoát Hải đang tung hoành ngang dọc chém giết khắp nơi trong đám binh sĩ Tế Bắc, hận không thể lao xuống đại khai sát giới một phen. Lúc gã vào thành liền nhận ra dáng người cường tráng của Hùng Khoát Hải tất nhiên là một viên hổ tướng bộ chiến, lại không nghĩ rằng hổ đến mức này. - Quân sư, người này rất có tài nghệ. Trình Tri Tiết từ đáy lòng khen ngợi. Từ Thế Tích khẽ gật đầu cười nói: - Nếu ngươi và tên kia đánh nhau, thì nắm chắc bao nhiêu phần thắng? Trình Tri Tiết ngẩn ra, cẩn thận ngẫm nghĩ một chút sau đó thở dài: - Cho dù ta ở trên ngựa cũng chưa chắc đã là đối thủ của người này. Nếu mà xuống ngựa chiến đấu, đao pháp của người này quá mức hống hách linh hoạt, sắc bén, còn trên cả Bùi Hành Nghiễm. Gã thở dài một tiếng: - Bây giờ ta mới hiểu được đạo lý, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Từ Thế Tích thấp giọng nói: - Nghe nói bản lĩnh của Lý Nhàn Hùng ngay cả Khoát Hải cũng chưa chắc có thể thắng được? - Cái gì? Trình Tri Tiết không kìm được kêu lên một tiếng kinh hãi, nghiêng đầu nhìn Lý Nhàn chắp tay đứng cách đó không xa, trong lòng kích động khó bình tĩnh lại được. Gã cẩn thận nhìn bóng dáng thiếu niên thon dài kia, vẫn còn có chút không tin. Hùng Khoát Hải đánh với hắn không ngờ lại không có phần thắng? Gã chỉ cảm thấy Lý Nhàn hẳn là người am hiểu mưu lược giống như quân sư, mà không phải là một yêu nghiệt có võ công cực đỉnh xông pha trên chiến trường. - Quân sư không phải đang nói đùa tôi đấy chứ? Trình Tri Tiết kinh ngạc hỏi Từ Thế Tích. Từ Thế Tích khẽ lắc đầu nói: - Chẳng nhẽ ngươi đã quên chiến tích của người này ở Liêu Đông hay sao? Nghe nói là hắn đứng trong vạn quân giết chết tướng Ất Chi Văn Lễ ngã ngựa, hơn nữa còn gần như giết chết đại nguyên soái của binh mã Cao Cú Lệ Ất Chi Văn Đức. Còn nữa, thúc của ta Từ người mù từng nói, hắn từng đánh nhau với cao thủ đệ nhất đại nội trong hoàng cung Văn Ngoạt, hơn nữa không hề rơi vào thế hạ phong. - Ta vẫn luôn không tin tin đồn, cũng vẫn luôn cho là Từ thúc đang khoác lác... Trình Tri Tiết thở dài: - Mới bằng này tuổi, như vậy cũng khiến người ta khó tưởng tượng được nha? Từ Thế Tích liếc mắt nhìn Lý Nhàn một cái thở dài: - Sau này Ngoã Cương trại chúng ta nếu phát triển ra ngoài, triều đình cũng không phải là đối thủ lớn nhất của chúng ta. Ta lại cảm thấy, người này mới là đại địch chân chính. Hùng Khoát Hải suất quân đánh cho nhân mã thủ hạ Bành Trấn chạy tán loạn, quân Tế Bắc đã không còn chủ tướng chỉ huy giống như đám ruồi bọ không đầu chạy loạn khắp nơi. Bọn chúng không công được tường thành, cánh lại bị Hùng Khoát Hải dùng dao chém cho một nhát sớm đã không còn ý chí chiến đấu, gặp phải kẻ địch dũng mãnh như sát thần làm sau còn dũng khí chiến đấu? Rất nhanh, quân Tế Bắc lần thứ hai chưa đánh đã lui, không những không công phá được thành, lại còn tổn thất mất đại tướng Bành Trấn. Vương Bạc nghe tin Bành Trấn chết trận trợn to hai mắt, y tức giận quát một tiếng hung hăng ném túi rượu trên tay xuống mặt đất. Mà ngay cả Khâu Cơ và La Lại Tử vừa rồi áp bức Bành Trấn cũng trợn mắt há mồm, chẳng ai ngờ rằng Bành Trấn lại chết dễ dàng như vậy, dễ dàng đến mức khiến bọn họ đều cảm thấy có chút khó tin. Võ nghệ của Bành Trấn tuy không phải là đệ nhất cao thủ trong quân Tế Bắc, nhưng cũng là một hảo hán có thể xung phong liều chết trong thiên quân vạn mã. Dù sao so với bọn La Lại Tử , một mình Bành Trấn có thể đánh được mười người như bọn họ. Đúng vậy, La Lại Tử bọn họ khinh thường Bành Trấn, bởi vì y còn quá trẻ. Nhưng ai trong bọn họ về võ nghệ cũng không dám khinh thường Bành Trấn, cho nên mới nghĩ cách dùng âm mưu quỷ kế để diệt trừ tên chướng mắt này. Nhưng mà Bành Trấn chết quá dễ dàng rồi, dễ dàng đến mức bọn họ khó thể chập nhận. - Ta "chơi" mẹ nó. Khâu Cơ cả giận nói: - Người Yến Vân trại giết chết huynh đệ của chúng ta, Đại đương gia, thù này chúng ta không thể không báo. La Lại Tử cũng nói: - Đại đương gia, thù này không đội trời chung. Vương Bạc trừng mắt đảo qua đám người Khâu Cơ và La Lại Tử, cười lạnh nói: - Giả vờ giả vịt xưng huynh gọi đệ cái gì? Chẳng phải vừa rồi định bức tử Bành Trấn hay sao? Bây giờ y chết trận xa trường, còn không phải là đúng ý của các ngươi hay sao. Khâu Cơ ngẩn ra, không còn lời nào để nói. La Lại Tử thở dài nói: - Đại đương gia nói không sai, chúng ta bình thường nhìn thấy tiểu tử kia ỷ vào sự thương yêu của Đại đương gia hoành hành ngang ngược, không đặt những người hơn tuổi y vào trong mắt. Chúng ta thực sự muốn giáo huấn y một chút, nhưng đây chỉ là chuyện trong nhà. Nhưng bây giờ Bành Trấn lại chết trong tay người ngoài, chúng ta sao có thể nhẫn nhịn được. Người một nhà trong sơn trại lục đục lẫn nhau không có gì, nhưng không thể chấp nhận được việc chết trong tay người ngoài. Vương Bạc im lặng, gật đầu nói: - Thù này không báo, thề không làm người. Lục đương gia Bùi Lâm bình thường có quan hệ tốt nhất với Bành Trấn, sau khi nghe tin Bành Trấn chết thân mình lảo đảo mấy cái suýt chút nữa ngã xuống. Nhưng khi y nhìn thấy Vương Bạc định tự mình suất quân tiến công liền vội vàng ngăn cản khuyên nhủ Vương Bạc: - Đại đương gia, hôm nay không thể chiến tiếp. Khâu Cơ cười lạnh nói: - Lão lục, bình thường không phải đệ có quan hệ tốt nhất với Bành Trấn hay sao? Sao lúc này lại ra sức ngăn cản, chẳng sẽ đệ sợ? Bùi Lâm không để ý tới sự châm chích của Khâu Cơ, lau nước mắt tiếp tục khuyên nhủ Vương Bạc: - Đại đương gia, bây giờ lòng quân không ổn, sau khi chúng ta đến Túc thành vẫn luôn cường công, binh lính đã vô cùng mệt mỏi. Hơn nữa Bành Trấn chết trận, lòng quân dao động, không bằng nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày, Đại đương gia, tôi với Bành Trấn thân như anh em, ngày mai tôi nguyện suất quân công thành báo thù cho Bành Trấn. Khâu Cơ cười lạnh nói: - Rõ ràng là ngươi sợ. Bùi Lâm giận dữ nói: - Vậy được, ngày mai ta và ngươi cùng đi công thành, ta muốn nhìn xem, là ngươi sợ hay ta sợ. Chúng ta đã hẹn rồi, ai con mẹ nó lui về trước thì con cháu làm con rùa rụt đầu khốn kiếp. - Ngươi. Khâu Cơ chỉ Bùi Lâm, chỉ há miệng thở dốc nhưng không biết phản bác thế nào. Vương Bạc nhìn binh lính lui lại như thuỷ triều thở dài nói: - Cũng được, hôm nay nghỉ ngơi và chỉnh đốn một đêm, sáng sớm ngày mai, Bùi Lâm, Khâu Cơ, hai người các ngươi suất quân tấn công cửa đông và cửa nam của Túc thành. Ta thật sự muốn xem, một toà Túc thành nho nhỏ, còn có thể chống đỡ được mấy ngày. - Tướng quân, tôi đã trở về. Hùng Khoát Hải vuốt vuốt máu trên mặt, cười cười nói với Lý Nhàn. Lý Nhàn mỉm cười gật đầu, đem túi rượu to trong tay ném cho Hùng Khoát Hải. Hùng Khoát Hải giơ tay bắt được túi rượu, giật nút ra ngửa đầu uống một hớp lớn, rượu chảy xuống men theo cằm y, gột rửa vết máu trên áo giáp trước ngực y, giống như từng dòng từng dòng suối nhỏ. Hùng Khoát Hải một ngụm liền uống một nửa túi rượu ba cân, lau lau khoé miệng nhìn Lý Nhàn cười nói: - Chiến lực của quân Tế Bắc thật kém quá. Cái tên tướng địch lúc buổi sáng còn kêu gào kiêu ngạo đã bị ta một đao chém chết. Xem ra hôm nay quân Tế Bắc sẽ không đánh nữa rồi. Lý Nhàn cười gật đầu một cái: - Đi nghỉ ngơi chút đi, đêm nay nói không chừng là một đêm không thể ngủ yên. Hùng Khoát Hải kinh ngạc nói: - Ý tướng quân là, tối nay quân Tế Bắc còn định tập kích? Lý Nhàn mỉm cười lắc đầu nói: - Làm gì đến lượt bọn họ tập kích đêm? Đúng lúc này Từ Thế Tích đi đến bên cạnh Lý Nhàn, nghe hắn nói như vậy lập tức nhíu mày: - Tướng quân đêm nay định đánh lén quân doanh của quân Tế Bắc sao? Vương Bạc vừa tới, hôm nay lại thua một trận, đêm nay tất sẽ đề phòng. Lý Nhàn nhìn về phía Từ Thế Tích nói: - Mậu Công huynh cho rằng đêm nay tập kích doanh trại địch sẽ không có phần thắng ư? Từ Thế Tích gật đầu nói: - Vương Bạc cho dù là người tài trí bình thường, nhưng trải qua bao nhiêu trận chiến sao có thể còn phạm sai lầm khinh suất như vậy? Tối nay đại doanh quân Tế Bắc chắc chắn sẽ canh phòng nghiêm ngặt, chỉ sợ Vương Bạc sẽ phái người mai phục, chỉ đợi tướng quân ngươi phái người đi tập kích. Lý Nhàn cười cười nói: - Tập kích đêm, ai nói nhất định phải chém giết? Ngay lúc đó, ngoài thành Vương Bạc hạ lệnh dựng doanh, ở ngoài doanh trại lắp đặt hàng rào thật cao. Là y biết Yến Vân trại có một đội kị binh hùng mạnh, ngày đó ở dưới chân núi Đại Sơn Lỗ quận y đã ăn đủ đau khổ do kị binh Yến Vân trại gây ra. Hôm nay tuy rằng kị binh Yến Vân trại không ra khỏi thành, Vương Bạc cũng không dám khẳng định Đại đương gia Lý Nhàn của Yến Vân trại có ở Túc thành hay không. Nhưng tục ngữ có nói ngã một lần sẽ khôn ra một chút, Vương Bạc hạ lệnh hạ trại sau đó lại hạ lệnh cắm sừng hươu ở ngoài trại, ở phía ngoài cửa doanh đào không ít hố chôn ngựa. - Lão tam, lão ngũ. Vương Bạc gọi hai người Khâu Cơ và La Lại Tử: - Hai người các ngươi theo ta lại đây. Khâu Cơ và La Lại Tử còn tưởng rằng Vương Bạc tức giận bọn họ kích tướng Bành Trấn cho nên mới gọi mình. Hai người nhìn thoáng qua nhau trong lòng có chút không yên. - Tối nay hai người các ngươi đừng cởi áo giáp. Tới một chỗ trống trải rồi, Vương Bạc xoay người nói với Khâu Cơ và La Lại Tử. - Hả? Khâu Cơ sửng sốt, lập tức nghi ngờ nói: - Đại đương gia, huynh sợ tối nay nhân mã Yến Vân trại sẽ đến tập kích doanh trại sao? La Lại Tử nói: - Không thể nào, trong Túc thành xem ra không có bao nhiêu nhân mã, binh lực thủ hộ thành trì có khi còn không đủ dùng, sao có thể ra khỏi thành được? - Cẩn thận một chút sẽ không có sai sót. Vương Bạc nghiêm nghị nói: - Chẳng lẽ ngươi đã quên kị binh của Yến Vân trại sao? Khâu Cơ sợ run cả người, nhớ tới một trận đại chiến đẫm máu dưới chân núi Đại Sơn hôm ấy trong lòng y không kìm được run lên một cái. - Tôi biết rồi. Y gật đầu nói: - Đêm nay tôi sẽ thông báo cho các huynh đệ cũng cẩn thận lắng nghe. La Lại Tử ngẫm nghĩ một chút hỏi: - Có cần mai phục ở ngoài đại doanh không? Vương Bạc trầm ngâm một lúc nói: - Không cần, nhân mã Yến Vân trại trong Túc thành chưa chắc đã dám xông ra, ta làm như vậy chỉ là đề phòng thôi. Tối nay hai người các ngươi có thể không ngủ thì đừng ngủ, ngày mai sẽ đổi người khác đến thay phiên. Y nhìn Khâu Cơ một cái lạnh nhạt nói: - Tối nay ngươi gác đêm, ngày mai sẽ không cần cùng công thành với Bùi Lâm. Khâu Cơ sửng sốt, trong lòng lập tức ấm áp: - Đại ca... Vương Bạc khoát tay áo thở dài: - Các ngươi đấy... chính là không chấp nhận được người khác hơn mình, nhưng nếu như các ngươi có chút bản lĩnh cũng tốt, ta vẫn cần phải đề bạt đám người trẻ tuổi kia? Đều là huynh đệ lâu lắm rồi, cần gì phải đi tranh giành với đám người trẻ tuổi kia?