Chương 252. 1: Kẻ Điên (2).

Tướng Minh

Trí Bạch 18-09-2024 21:31:53

Lý Nhàn nhìn khuôn mặt lấm lem kia nói: - Cơm thì có, rượu thịt cũng có, còn những chuyện khác như lời người nói thì chờ ngươi ăn no bụng rồi nói sau. Ta ở bên kia chờ ngươi, nếu sau khi người ăn no rồi mà vẫn không đổi ý, ta rất muốn nghe phụ thân của ngươi đã xảy ra chuyện gì. Hắn vừa xoay người về, vừa dặn dò: - Cho anh ta một bầu rượu, cắt hai cân thịt bò chín. Người điên kia nhìn bóng lưng của Lý Nhàn hơi sửng sốt rồi lập tức kêu lên: - Này! Lý Nhàn dừng bước, nhìn anh ta một cái rồi hỏi: - Còn chuyện gì nữa? Kẻ điên nới nông dây thừng buộc eo lưng, rất nghiêm túc nói: - Không đủ, một bầu rượu, hai cân thịt, không đủ. Lý Nhàn mỉm cười, dặn dò thuộc hạ nói: - Anh ta ăn bao nhiêu cho anh ta bấy nhiêu. Sau đó Lý Nhàn nhìn kẻ điên cười nói: - Rượu thịt tùy ngươi ăn uống, ta còn tưởng người muốn cô nàng nào cơ. Không ngờ kẻ điên kia lại nhếch miệng cười, sau đó vẫn hỏi thật thà: - Chuyện này cũng có sao? Lý Nhàn khoát tay chỉ nói: - Chuyện này thực sự không có. xong, hắn chỉ vào chiến kỳ của Nhuệ Kim Doanh đang tung bay nói: - Hy vọng người vẫn có thể ăn tiếp được. Lý Nhàn đi trong sự kinh ngạc của kẻ điên. Ánh mắt anh ta nhìn vào chiến kỳ mà Lý Nhàn chỉ, sắc mặt lập tức đại biến. Anh ta nhặt binh khí dưới đất lên sau đó lại dừng lại, sắc mặt có vẻ khó coi, bối rối. Không biết có phải vì quá đói hay nghĩ đến chuyện khác mà anh ta bất đắc dĩ thở dài một tiếng sau đó ném cây đồng chùy có thể khiến người khác kinh hãi sang một bên, kích khởi một làn khói bụi. Lần này đám binh lính vây quanh nhìn thấy vậy hoảng sợ, bọn họ nhìn ra cây chùy này chắc chăn rất nặng, chỉ có điều không ngờ nó nặng đến mức ném xuống đất mà để lại hai hố đất lớn. Kẻ điên đi theo phía sau binh lính, vừa đi vừa quan sát nhân mã của Nhuệ Kim Doanh. Anh ta càng nhìn càng kinh hãi. Nhuệ Kim Doanh trang bị rất hoàn mỹ, binh lính đều là những người dũng mãnh, thuộc hạng vũ dũng, chiến mã chỉnh tề, tinh kỳ tươi đẹp. Sao nhìn lại không hề giống một phản quần chút nào, thật ra còn tinh nhuệ hơn cả đội quân lúc trước anh ta suất lĩnh. - Còn tưởng rằng là đội quan quân. . . Nhưng nhìn quần áo khôi giáp có số đội rõ ràng là một quân đội triều đình, ta sao có thể nhìn lầm được? Vì sao ta lại không nhìn cờ? Mới rời khỏi một ổ tặc lại gặp phải một ổ tặc khác. Yến Vân Trại. . . Yến Vân trại, chứ không phải Yến Vân trại đánh tan Cự Dã trạch của Trương Kim Xung thành tro bụi sao? Ngu ngốc. . . ta đúng là người ngu ngốc mà. Kẻ điên vừa đi vừa lẩm bẩm, vốn định quay người ra đi nhưng nghĩ đến phụ thân vẫn còn trong tay giặc, anh ta lại dừng bước, còn muốn ăn rượu thịt, bụng của anh ta đang đấu tranh sôi lên ùng ục. - Phụ thân đại nhân từng nói, đại trượng phu phải nói lời giữ lời. Nếu đã nói với người ta chỉ cần cho ta ăn rượu thịt thì sẽ giúp họ giết người. Cùng làm ăn uống xong giúp đánh một trận là được, sau đó thì phải mông bỏ của chạy lấy người. Hắn có thể cản được ta sao? Ừ, ta chỉ ăn của hắn một bữa cơm, không cần hắn cứu phụ thân ra là được. . . Nghĩ đến đây, kẻ điện hỏi thân binh của Lý Nhàn đi trước nói: - Này vị huynh đệ, chỗ này cách Lịch thành còn xa lắm không? Thân binh kia nghe thấy anh ta lầu bầu, tuy anh ta nói quá nhỏ không nghe rõ nhưng cảm thấy người điên lầu bầu cũng là chuyện bình thường cho nên không để ý nhiều: - Chỗ này cách Lịch thành rất xa. Nếu như người đi bộ, nếu đi nhanh nói không chừng hai mươi ngày có thể tới. Còn nếu đi chậm thì chắc chắn là không biết lúc nào mới tới. Nhưng nếu giữa đường mà đói chết thì chắc chắn sẽ không đến được. Kẻ điên thở dài: - Hai mươi ngày? Cho dù đến rồi thì có gặp được lão tướng quân Trương Tu Đà hay không? Thân binh kia cười cười nói: - Ngươi muốn đi đầu quân cho Trương Tu Đà à? Vậy theo bọn ta là đúng rồi, tướng quân nhà ta muốn đi tìm Trương Tu Đà đây, đến lúc đó tự nhiên người sẽ gặp được. - Yến Vân trại muốn đi quận Tề giao chiến với Trương Tu Đà ư? Kẻ điên kinh hãi hỏi. Tên thần binh kia khoát tay áo nói: - Chắc là không đâu, tướng quân nhà ta kính trọng Trương Tu Đà. Lần này đến hình như là chỉ gì đàm phán không giao chiến thôi. Ôi. . . Ngươi nói xem ta nói với kẻ điện như người làm gì? Kẻ điên giận dữ nói: - Ta không phải kẻ điên! Chỉ là muốn đi đầu quân thôi. Thân binh cười lạnh một tiếng nói: - Đi đầu quân? Đầu quân hà tất phải là quan quân? Thiên hạ Đại Tùy hiện giờ còn không bằng nhân mã của chúng ta. Yến Vân trại chúng ta chưa từng ức hiếp dân chúng lương thiện, hơn nữa còn chia ruộng cho dân chúng. Năm đầu tiên không thu lương thực mà cho dân tất cả, năm thứ hai chúng chỉ thu hai phần! Triều đình có thể làm việc thiện thế không? Quan quân có thể làm việc thiện này không? Nếu tướng quân nhà ta nói không cản ngươi, ta cũng không muốn nói nhiều nữa. Sau khi ăn cơm nếu người vẫn muốn đi đầu quân. . . tướng quân nhà ta nhất ngôn cửu đỉnh chắc chắn cũng sẽ không làm khó ngươi. Kẻ điên ngơ ngác, bước chân cũng lập tức dừng lại. Anh ta đứng nguyên tại chỗ thở dài một lát rồi nói: - Mẹ kiếp rốt cuộc là thế giới gì không biết? Quan không bằng cướp, không ngờ quan lại không băng cướp? - Ngươi đợi ở đây đi, ta đi cắt thịt, rượu cho ngươi. Thân binh cũng không thèm phản ứng với kẻ điên ăn nói lung tung này. Không lâu sau một mâm thịt bò, và một vò rượu to mang đến cho kẻ điên. Thân binh nói: - Không đủ cứ nói với ta, ăn no rồi thì lên đường nhanh. Tướng quân nhà ta tiếc bản lĩnh của ngươi, bằng không người đụng vào quân doanh chúng ta sớm đã bị một đao chém chết từ sớm rồi. - Không ngờ Yến Vân trại trị quân nghiêm chỉnh vậy! Kẻ điên thầm than trong lòng một câu, lại nghĩ đến mấy tháng trước trận chiến với phản quân của Ngõa Cương trại. Lúc đó biểu hiện về tố chất và chiến lực của nhân mã Ngõa Cương trị đã khiến anh ta không ngờ. Anh ta vốn tưởng rằng dựa vào vũ dũng của mình, dựa vào hai vạn binh thiện chiến trong tay phụ thân là có thể tiêu diệt được Ngõa Cương trại một cách dễ dàng. Ai ngờ lại bị người ta đánh cho thấy bại thảm hại, hơn nữa phụ thân bị kẻ tặc Ngõa Cương trại bắt đi. Sự thảm hại như vậy là lần đầu tiên trong đời anh ta gặp phải. Anh ta nghe nói lão tướng quân Trương Tu Đà bách chiên bách thăng, có hơn ba vạn tinh binh bách chiên , cho nên mới không quản ngàn dặm xa xôi đến quận Tề tìm Trương Tu Đà mời ông ta xuất binh cứu phụ thân. Nhân mã của Ngõa Cương trại khiến anh ta phải nhìn với con mắt khác. Quan niệm về phản quân cũng thay đổi một trời một vực. Bây giờ lại gặp kinh ky Nhuệ kim doanh của Yến Vân trại khiến anh ta bừng tỉnh. Đội kỵ binh tinh nhuệ như vậy,