Chương 230: Đã Ăn Của Đồ Của Ta Rồi Thì Phải Nôn Ra Cho Ta.

Tướng Minh

Trí Bạch 18-09-2024 21:31:22

- Ông lão, ông có thể dẫn chúng tôi vào trong Thủy Bạc để tham quan không? Phùng Hiếu Từ khoát tay áo, ra hiệu, Thôi Chí lập tức móc ra một ít bạc vụn nhét vào tay ông lão: - Chủ nhân của chúng tôi rất thích kết giao hào kiệt, xin ông yên tâm. Chúng tôi tuyệt đối không phải là người của quan phủ, người của triều đình, hơn nữa chủ nhân của chúng tôi còn là chỗ giao tình với đại dương gia của Hồ Cao Kê. - Thật không? Ông lão nửa tin nửa ngờ hỏi lại. Phùng Hiếu Từ cười nói: - Trước đây vài ngày tại Hồ Cao Kê tôi còn ngồi uống rượu tâm sự với Cao đại đương gia, cũng chính vì vậy mà tôi mới biết Cự Dã Trạch hiện tại đã đối đương gia. Cho nên nhất thời không nén nổi sự hiếu kỳ, mới về phía bắc Hoàng Hà dâm mưa dãi nắng, không quản đường xá xa xôi tới đây. Tôi không mong có thể gặp được Lý đại đương gia, chỉ mong có thể nhìn thấy Yến Vân Trại Cự Dã Trạch vang danh thiên hạ cũng coi như là mãn nguyện rồi! - Ngươi thật là kỳ quái! Ông lão đem trả lại nén bạc cho Thôi Chí nói: - Ngươi cho ta cái này nhưng ta lại thực sự dùng không đến. Thiên hạ đại loạn, ta lại không đi được ra bên ngoài, nhà ta có ruộng, có thể ủ được rượu, khi cần thì có thể đi mò cá nhắm với rượu, cần ngân lượng dùng để làm gì? - Mau! Phùng Hiếu Từ vội ra lệnh: - Đem bình rượu lâu năm mà ta không nỡ uống ra đây! Người hầu cận vội vàng chạy lại chỗ chiến mã, mang lại một bình rượu và đưa cho ông lão. Ông lão liền mở ra, hít hà vài hơi rồi thốt lên: - Quả nhiên là rượu lâu năm, thơm! Ông lão nhìn Phùng Hiếu Từ rồi nói: - Nhưng hôm nay ta không thể dẫn mấy người vào Thủy Bạc, gần đây hảo hán của Yến Vân Trại xuống núi dặn dò, đem tất cả thuyền cá giấu hết đi, cứ cho là vào được Thủy bạc thì cũng không thể đến gần sơn trại, nếu không thì sẽ bị tên bắn chết. Nể tình mấy người đã tặng to và rượu lâu năm, ta đồng ý với mấy người, tối nay ta sẽ đi sắp xếp thuyền cá, sáng mai mấy người tới đầu làng đợi ta là được. Phùng Hiếu Từ cảm ơn mấy câu, rồi đứng dậy xin cáo từ. Ông cùng với đám người lên ngựa, chỉ về phía đằng xa: - Đi, chúng ta qua bên đó xem xét. Thôi Chí cười nói: - Chúng ta đúng là may mắn, thiếu cái gì thì đến cái đó, không có người biết đường thủy thì lập tức có người tới chỉ đường. Lưu Thế Bảo lại không cho rằng như vậy: - Ta thấy ông lão kia nói năng không được tự nhiên cho lắm, không giống như là đang nói thật. Chỉ có điều nhớ tới mấy lời khi nãy ông lão mắng ý, Lưu Thế Bảo lại thấy bực tức, trong bụng thầm nghĩ, nơi khỉ ho cò gáy, đến một lão nông già cũng lỗ mãng như vậy. - Ngu ngốc, lỗ mãng, đần độn! Ông lão nhìn theo bóng người của đám người Phùng Hiếu Từ đã đi khuất thì cười lạnh: - Cho rằng lão già như ta không nhận ra mấy người là quân do thám hay sao? Còn tự cho rằng mình rất biết nói là khách sáo, đúng là ngu ngốc! Ông quay người lại kêu lớn: - Nhóc con mau lại đây, cùng cha ngươi vào núi! Một chàng thanh niên trai tráng cười ha ha rồi nói: - A gia, lại là quân do thám của quan quân à? Ông lão đưa bình rượu lâu năm cho con trai và nói: - Lại là một đám quỷ không sợ chết, muốn đối đầu với hảo hán của Yến Vân Trại ư, đây chẳng phải là tự đưa mình vào chỗ chết ư? Con nhớ cho ta, tướng quân của Yến Vân Trại có ơn với chúng ta, ngày thường còn cho chúng ta lương thực. Làm người thì không thể ăn cây táo rào cây sung! Người trẻ tuổi cười hì hì, mở nắp rượu ra uống một ngụm lớn rồi nói: - Đúng là rượu ngon! Ông lão cả giận mắng: - Ranh con, để lại cho ta với! Trần Tước Nhi vội vàng chạy đến tìm Lý Nhàn đang chăm chỉ đọc sách, vừa bước vào cửa y đã cười cười: - Tướng quân, lúc nãy ông Lý ở bên ngoài trại dẫn theo con trai lên núi, và mang tới cho chúng ta một thông tin. - Thám tử của Hữu Hầu vệ đã tới bên ngoài trại à? Lý Nhàn không ngẩng đầu lên mà hỏi. Trần Tước Nhi gật đầu nói: - Ông ấy nói có một lão gia râu bạc đến hỏi thăm một số chuyện về sơn trại của chúng ta, trong bộ dạng rất giống với người làm quan, chúng còn hẹn với lão Lý sáng mai sẽ tiến vào Thủy Bạc. Xem chừng đây đúng là một thám của Hữu Hậu vệ, biết được rằng không dễ gì tấn công được vào sơn trại nên cố ý đi hỏi thăm đường đi. Tướng quân dự đoán không sai, phủ kho và kho lúa của Vạn Thành đã bị chúng ta lấy đi hết, Phùng Hiếu Từ không có lương thực chỉ còn cách là đánh nhanh thắng nhanh, lựa chọn đường thủy chính là sự lựa chọn duy nhất của ông ta. Lý Nhàn cười cười nói: - Huynh hãy lấy thêm vài vò rượu mới mà chúng ta mới ủ được, một ít thịt và cả một ít gấm Tứ Xuyên. Bây giờ trời cũng bắt đầu lạnh rồi, gấm Tứ Xuyện rất thích hợp để may áo, tặng thêm cho ông Lý một chút. Ông ấy và thằng con trai đều là những người thích uống rượu nhưng trong nhà lại không có phụ nữ, đúng là không dễ dàng. Trần Tước Nhi đáp lại: - Tôi ta sai người mang đồ tặng bọn họ rồi. Lý Nhàn gật đầu nói: - Nếu như Phùng Hiếu Từ muốn tấn công bằng đường thủy, vậy thì trận đấu này sẽ cho thủy quân của chúng ta đứng mũi chịu sào vậy. Sáng sớm ngày mai sai người giả mạo làm con trai của ông Lý, cùng đi với đám mật thám của Hữu Hầu vệ, đương nhiên cho họ đi đường nào thì sẽ cho huynh quyết định. Trần Tước Nhi gật đầu nói: - Tôi hiểu rồi! Hai người lại thảo luận một lúc thì Trần Tước Nhi đứng dậy cáo từ. Đợi sau khi y đi rồi, Lý Nhàn gọi thân binh bên ngoài vào và nói: - Đi mời Diệp đại đương đầu tới đây, ta có chuyện quan trọng muốn bàn với ngài ây. Tên thần binh vội quay người bước đi, không lâu sau, Diệp Hoài Tụ - người huấn luyện Mật Điệp trong sơn trại đã đứng ở ngoài cửa. - Tướng quân tìm ta có việc gì? Diệp Hoài Tụ vuốt lại sợi tóc trên trán và nói. - Ngồi xuống rồi chúng ta nói chuyện! Lý Nhàn cười nói: - Mật thám của Hữu Hậu vệ đã tới chân núi của chúng ta. Diệp Hoài Tụ thản nhiên nói: - Ta biết, ta đã sai Diệp Phiên Vân dẫn theo một đội Mật Điện lặng lẽ đi theo rồi. Đi theo họ với khoảng cách khoảng 300 – 400 mét còn có khoảng hơn ngàn tinh kỵ phủ binh. Trước khi người gọi ta tới đây, ta đang nghĩ, liệu có phải là Phùng Hiếu Từ đã đích thân dẫn người đi điều tra địa hình hay không. Lý Nhàn bình thản gật đầu đáp lại: - Đúng 100%! Diệp Hoài Tụ kinh ngạc hỏi lại: - Ngươi không vội à? Lý Nhàn cười đáp lại: - Tôi gấp cái gì? Diệp Hoài Tụ ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: - Nếu như đúng là Phùng Hiếu Từ đích thân dẫn binh mã đi điều tra địa hình, tại sao ngươi không nhân cơ hội khi binh mã của ông ta không có nhiều mà ra tay luôn. Hữu Hầu vệ không có tướng quân, chưa đánh đã bại. cơ hội tốt như vậy, lẽ nào ngươi không muốn bắt lấy? Lý Nhàn thở dài: - Cô cũng biết tôi không thể phát binh, hà tất còn phải hỏi tôi? Diệp Hoài Tụ nghiêng người, dựa vào ghế, nhìn Lý Nhàn và hỏi: - Cơ hội tốt như vậy bị bỏ lỡ, ngươi không thấy tiếc à? - Tiếc? Lý Nhàn nói: - Phùng Hiếu Từ chết rồi, trận đánh này có thể tránh được sao? Làm gì mà có chuyện đơn giản như vậy. Binh mã của Hữu Hầu vệ vẫn còn đó, Dương Quảng sẽ lại phái một danh tướng khác đến thay thế, nói không chừng lại còn tăng thêm binh. Những danh tướng như thế, hình như Dương Quảng không thiếu. Giết Phùng Hiếu Từ, trận chiến này vẫn phải đánh. - Ý của ngươi là, muốn nghĩ cách để tiêu diệt toàn bộ mấy vạn binh mã của Hữu Hầu vệ? Diệp Hoài Tụ khẽ cau mày nói: - Nếu như muốn có một trận đánh như vậy, e rằng sẽ thu hút càng nhiều binh lính của triều đình đến đây. Cây cao đón gió lớn, nếu như người thật sự tiêu diệt hoàn toàn Hữu Hầu vệ thì nhất định sẽ thu hút sự chú ý của Dương Quảng, đến lúc đó nói không chừng ông ta sẽ phải càng nhiều binh lính đến đây hơn nữa. Nếu như điều động cả thủy quân của triều đình đến thì e rằng Thủy Bạc sẽ không thể nào chứa hết được vô số thuyền Ngũ Nha. - Cho nên muốn trận đánh này không dễ dàng đánh, muốn đánh thắng, nhưng cũng không thể đánh thắng một cách nhanh gọn và linh hoạt, tốt nhất là có thể kéo dài thời gian đến mùa xuân năm sau là tốt nhất. Đến lúc đó Dương Quảng sẽ không có thời gian, không có binh mã để tiếp tục điều đến quận Đông Bình. Lý Nhàn thở dài. Diệp Hoài Tụ hỏi: - Ngươi xác định năm sau Đại Tùy sẽ còn chinh phạt Cao Cú Lệ nữa hay sao? - Nhất định, chắc chắn và khẳng định! Lý Nhàn đứng lên bước ra cửa, nhìn cảnh sắc cuối thu ở bên ngoài núi nói: - Con người Dương Quảng rất cố chấp, hơn nữa lại rất thích việc lớn công to, ông ta chưa đánh bại Cao Cú Lệ thì ông ta sẽ không bao giờ dừng tay lại. Không phải cô cũng đã nói rồi đấy thôi, sau khi thủy quân của Đại Tùy mới quay về Đông Đô Lạc Dương tại sao lại phải vội vàng quay lại Đông Lai? Còn không phải là vì chuẩn bị cho cuộc chinh phạt Cao Cú Lệ lần thứ ba sẽ diễn ra vào mùa xuân năm sau hay sao? Diệp Hoài Tụ cũng đứng dậy, bước đến đứng cạnh lý Nhàn, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: - Nếu đúng là triều đình sẽ chinh phạt Cao Cú Lệ lần nữa thì đại quân triều đình viễn chinh, chỉ e rằng đến lúc đó thiên hạ sẽ đại loạn, hơn nữa . . . triều đình dù có muốn xử lý chúng ta e rằng cũng sẽ lực bất tòng tâm. Ngươi có biện pháp nào có thể khiến cho Phùng Hiếu Từ phải lùi trận chiến này đến mùa xuân năm sau không? Vẫn còn mấy tháng nữa đó. Hữu Hậu vệ không có lương thực, Phùng Hiếu Tử nhất định là muốn tốc chiến tốc thắng, ông ta không có thời gian để đôi co với người. Ngoài ra, sang năm Đại Tùy nếu như tiếp tục Đông chinh, binh mã của Hữu Hầu vệ cũng sẽ bị điều đến Liêu Đông. Lý Nhàn cười cười nói: - Biện pháp thì tôi không thiếu, nhưng tôi không vội chỉ có Phùng Hiếu Từ nóng lòng, vậy thì tôi sẽ khiến cho Phùng Hiếu Từ vội đến mức không có cách nào để đối phó, chỉ biết thấp thỏm lo âu, ôi mẹ nó . . . đau đầu thật! Phùng Hiệu Từ dẫn theo hộ vệ, nhìn về địa thể phía xa của ngọn núi trước mặt. Mặc dù chưa tới gần nhưng cũng có thể nhận ra, muốn tấn công sơn trại của Yến Vân Trại quả thực rất khó, ông nhìn vào ngọn núi hùng vĩ, bao la trước mặt mà thở dài: - Địa thế tốt như vậy mà lại bị sơn tặc chiếm mất, đáng tiếc! Đang nói thì một thân binh cưỡi ngựa từ đằng xa phóng tới, đến trước mặt Phùng Hiếu Từ vừa nói vừa thở hổn hển: - Tướng quân, quả nhiên là không nằm ngoài dự đoán của ngài, ông lão ở thôn làng phía trước kia, đợi ngài đi rồi mới đi về, sau đó thì ông ta cùng với một người trẻ tuổi lên núi. Chỉ là tôi không dám lại gần chân núi cho nên không biết hai người họ vào núi bằng cách nào. Lúc Phùng Hiếu Từ rời khỏi thôn làng đó, thì binh sĩ được cử lại đã nấp kỹ trong rừng sâu để quan sát, y đem tất cả mọi chuyện đã nhận được kể lại chi tiết cho Phùng Hiếu Từ. Lưu Thế Bảo nổi giận mà rằng, - Ta đã nói rồi, lão già đó không có tốt đẹp gì! Thôi Chí cười nói: - Tướng quân liệu việc như thần, dân chúng trong thôn làng ngoài Cự Dã Trạch quả nhiên là không thể tin được. Y cười rồi đột nhiên nghĩ tới một chuyện: - Tướng quân, chúng ta phải lập tức rời khỏi đây! Lão già đó đi thông báo cho đám sơ tặc Yến Vân Trại, nếu như binh mã của Yến Vân Trại xuống núi thì nguy mất! Phùng Hiếu Từ gật đầu nói: - Chúng ta phải nhanh chóng quay về quân doanh! Ngay lập tức cả đoàn người phóng ngựa như bay về hướng quân doanh, chẳng bao ẽ lâu thì đã hội họp được với hơn một ngàn kỵ binh ở đằng sau. Sau khi đã hội họp với nhau, cả đoàn người tự tin hơn hẳn, nhanh chóng chuẩn bị quay về đại doanh ở bên ngoài Vân Thành. Nhưng hai người Thôi Chí và Lưu Thế Bảo mới đi được vài bước thì thấy tướng quân Phùng Hiếu Từ không hề di chuyển. - Tướng quân, chúng ta mau về thôi! Lưu Thế Bảo ghìm chặt chiến mã lên tiếng. Phùng Hiếu Từ khoát tay áo nói: - Ta không thể quay về, có thể tấn công Cự Dã Trạch trong đêm nay. Thế Bảo, người dẫn theo vài người lập tức quay về quân doanh, không được chậm trễ, trước đêm nay nhất định phải dẫn binh mã tới đây tập trung. Ta và Thôi Chí sẽ ở đây đợi ngươi, nhớ kỹ, hành động nhanh nhẹn! Lưu Thế Bảo không hiểu: - Còn chưa tập hợp đủ thuyền, tối nay có thể tiến vào Thủy Bạc sao? Phùng Hiếu Từ lắc đầu nói: - Không tiến vào Thủy Bạc, tấn công sơn trại! Ông nhìn Lưu Thế Bảo và nói: - Ngươi hãy quay về điều binh, đợi đến khi người quay lại đây tự nhiên sẽ hiểu được sự sắp xếp của ta. Lưu Thế Bảo tuân lệnh, dẫn theo hơn mười người quất roi thúc ngựa bay về quân doanh. Phùng Hiếu Từ lệnh cho hơn một ngàn tinh kỵ ẩn nấp ở trong khu rừng cách đó không xa, sau đó thì ông ta xuống ngựa chọn lấy một bãi đất sạch sẽ ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần. Thôi Chí thực sự là không giấu được sự hiếu kỳ, ngồi xuống bên cạnh Phùng Hiếu Từ và hỏi: - Tướng quân, đường núi gập ghềnh hơn nữa sơn tặc lại không hạ cầu treo, về cơ bản là chúng ta không thể lên núi được. Trận chiến này, ngài định đánh như thế nào? Phùng Hiếu Từ mở to mắt, cười cười rồi theo thói quen sờ sờ tìm bình rượu nhưng lại không thấy gì. Nhớ đến chuyện lúc trước đã đem bình rượu kia tặng cho lão già kia, liền than thở: - Nếu như đã nhận lấy bình rượu ngon của ta, thì tự nhiên phải giúp ta, bất luận là tình nguyện hay là không tình nguyện, nói tóm lại là đều phải trả lại cho ta!