.
La Sĩ Tín cười hắc hắc, rút ra cái nút túi rượu rót một ngụm lớn vào miệng, rượu từ cằm gã chảy xuống rất nhanh liền làm ướt vạt áo trước. Gã lau khóe miệng, nhìn Lý Nhàn ha ha cười lớn.
- Ợ.
La Sĩ Tín vỗ trán cười lớn:
- Chỉ lo vui vẻ, ngược lại quên mất giới thiệu cho ngươi. Nào, vị này là Tần đại ca, ngươi cũng từng gặp qua một lần đấy. Chỉ là lần trước ngươi đi lại vội vàng nên cũng không nói được mấy câu. Lần này huynh đệ chúng ta thỏa thích gặp nhau trò chuyện!
Lý Nhàn kỳ thật sớm đã phát hiện đại hán mặt vàng kia. Đối với Tần Quỳnh Lý Nhàn ở kiếp trước từng vô cùng tán thưởng. Có thể nói, thời điểm kiếp trước vào thời kì Tùy Đường mấy người Lý Nhàn tán thưởng nhất trong đó có La Sĩ Tín và Tần Quỳnh, còn có một vị, đó là Từ Thế Tích quân sự hiện giờ của Ngõa Cương trại. Có thể cùng với những hào kiệt trong truyền thuyết này kết giao, Lý Nhàn thật lòng vui vẻ. Hắn bước lớn đi qua thi lễ với Tần Quỳnh nói:
- Tần đại ca, cuối cùng lại gặp được huynh rồi.
Tần Quỳnh vội vàng đáp lễ nói:
- Lý Tướng quân đa lễ rồi, lần trước vội vàng từ biệt, Tần mỗ cũng rất tiếc nối.
Lý Nhàn nói:
- Tần đại ca cần gì phải khách khí như vậy, ngàn vạn lần chớ có gọi ta cái gì Lý tướng quân, giống như Sĩ Tín gọi ta An Chi là tốt rồi.
Hắn một tay kéo Tần Quỳnh một tay kéo La Sĩ Tín cười nói:
- Mau, chúng ta đi, đến trong trướng nói chuyện. Ta sai người chuẩn bị rượu và thức ăn cho các ngươi đón gió tẩy trần rồi.
Tần Quỳnh và La Sĩ Tín lại đồng thời dừng bước. La Sĩ Tín nhìn Lý Nhàn cười cười nói:
- An Chi ngươi đừng nóng ruột, còn có một người quen cũng đến rồi, thật ra đó là người ngươi nên nghênh đón nhất đó.
Tần Quỳnh cũng mỉm cười gật đầu nói:
- Hôm nay ta và Sĩ Tín đến cũng không phải là khách chính, chỉ là cùng đi thôi.
Lý Nhàn hơi kinh ngạc, nhìn theo hướng La Sĩ Tín chỉ. Chỉ thấy kỵ binh quận Tề đi theo rẽ ra hai bên, một vị lão giả mặc thường phục áo gấm màu xanh đậm từ đằng sau chậm rãi đi lên, mắt hổ râu dài, thân hình to lớn, tuy rằng nhịp bước từ tốn nhưng mang theo một cỗ khí thế không chút sợ hãi kinh nghiệm sa trường lâu năm mới có. Tuy rằng đã qua tuổi biết thiên mệnh nhưng đi như mãnh hổ, vững như núi như cũ. Lý Nhàn cẩn thật nhìn qua giật mình kinh ngạc, người này chính là Thông Thủ quận Tề Trương Tu Đà.
- Không biết lão tướng quân đích thân từ xa đến, xin thứ tội!
Lý Nhàn liền vội vàng tiến lên phía trước, lấy lễ vãn bối hành lễ.
Trương Tu Đà lại tránh sang một bên không chịu nhận một bái của hắn, nghiêm túc nói:
- Lý Tướng quân, hiện giờ ngươi ta còn là địch không phải bạn, cái lễ vãn bối này thứ cho ta thật sự không dám nhận.
Ông ôm quyền nói:
- Hôm nay mạo muội đến, nhưng thật ra quấy rầy Lý Tướng quân rồi.
Lý Nhàn thấy Trương Tu Đà tuy rằng mặt có hơi cười nhưng lại một bộ dạng lạnh lùng, biết thứ nhất là vì thân phận song phương đối địch, cộng thêm thời điểm lần trước ở Đại Sơn bản thân mình nói chuyện cũng không hề khách khí. Trương Tu Đà dù là người độ lượng cũng không thể khi gặp mình lại biểu hiện quá nhiệt tình được. Dẫu sao hiện giờ ông ta còn là võ tướng triều đình, mà mình lại là đại tặc đã đoạt một quận Đông Bình của Đại Tùy.
Lý Nhàn thẳng lưng, sắc mặt trịnh trọng làm một bình lễ. Trương Tu Đà khẽ mỉm cười thần sắc trong mắt xoẹt qua một tia khen ngợi. Ông nhận bình lễ này của Lý Nhàn, không tự cho mình là thân phận trưởng bối, cũng bình lễ đáp lại.
- Lão tướng quân mời!
Lý Nhàn làm một tư thế mời.
Đang nói, Đạt Khê Trương Nho cất bước từ đằng sau đi lên. Bùi Hành Nghiễm đi theo phía sau tò mò đánh giá đám người La Sĩ Tín.
- An Chi, có khách à?
Đạt Khê Trường Nho hỏi.
Lý Nhàn vội vàng giới thiệu nói:
- Sư phụ, vị này là Thông Thủ quận Tề danh chấn thiên hạ Trương Tu Đà Trương lão tướng quân.
Hắn lại giới thiệu với Trương Tu Đà:
- Trương lão tướng quân, vị này là ân sư của Lý mỗ, Đạt Khê Trường Nho.
Nghe thấy cái tên này, sắc mặt Trương Tu Đà tức khắc biến đổi, ông cẩn thận đánh giá một chút người đàn ông mặt sẹo trước mắt, lui về phía sau một bước, sau đó cung kính nể phục thi lễ:
- Xin chào Đạt Khê tướng quân.
Đạt Khê Trường Nho cũng cẩn thật đánh giá Trương Tu Đà, tiến lên mấy bước đỡ ông lên nói:
- Nghe danh Trương tướng quân, không nghĩ hôm nay có thể gặp mặt.
Trương Tu Đà vội vàng nói:
- Tướng quân chớ nói như vậy, Trương mỗ rồi không dám nhận!
Nói đến, tuy rằng diện mạo của Đạt Khê Trường Nho thoạt nhìn cũng khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, thực ra tuổi so với Trương Tu Đà còn nhỉnh hơn vài tuổi. Chỉ là thời điểm Trương Tu Đà còn rối beng vô danh, Đạt Khê Trương Nho sớm đã danh chấn thiên hạ rồi. Năm đó thời điểm Đạt Khê Trường Nho hưng thịnh nhất là nhậm chức Kinh Châu Tổng Quản, binh mã ba mươi sáu châu đều thuộc y chỉ huy. Tùy Văn Đế Dương Kiên đối với y vô cùng coi trọng. Về sau Đạt Khê Trường Nho trấn thủ Bắc Cương, người Đột Quyết nghe thấy kỳ danh mà không dám nam hạ, uy vọng của y còn trên cả La Nghệ U Châu hiện giờ. Chỉ là sau này Đại Nghiệp Hoàng Đế Dương Quảng đăng cơ, một trận chiến Hoằng Hóa Đạt Khê Trường Nho đã nhìn thấu triều đình bẩn thỉu, tức giận mà từ quan ở ẩn.
Thời điểm đó Trương Tu Đà còn là người chưa ai biết đến, đối với Đạt Khê Trường Nho, Trương Tu Đà là kính nể từ trong đáy lòng, lấy hai nghìn kỵ binh tinh nhuệ chống chọi bốn vạn đại quân của Đại Quyết Khả Hãn Sa Bát Lược, song phương chiến đấu ở Chu Bàn, địch ta binh lực chênh lệch xa, binh sĩ đều sợ hãi, duy chỉ Đạt Khê Trường Nho ung dung ứng đối mặt không đổi sắc, dẫn hai ngàn kỵ binh tinh nhuệ huyết chiến cùng đại quân Đột Quyết ba ngày, tiếp chiến mười bốn lần, binh khí của các binh sĩ đều hỏng không có thì lấy quyền thịt vật lộn, người người hai tay đều có thể nhìn thấy được xương cốt, kiên cường giết định hơn một vạn người, bức lui Sa Bát Lược. Đến nỗi về sau người Đột Quyết nghe tên Đạt Khê Trường Nho liền run cầm cập không ngừng.
Trương Tu Đà tuy rằng chỉ nhỏ hơn Đạt Khê Trường Nho mấy tuổi, nhưng đối với ông ta mà nói, Đạt Khê Trường Nho là quân thần của Đại Tùy trước kia, chính là một tòa núi cao mà võ tướng sùng bái nhất.
- Chuyện của quận Đông Bình, sẽ giao cho sư phụ ta đi nói chuyện, chúng ta đi ra ngoài đi, bằng không sẽ làm phiền bọn họ nói chuyện.
Lý Nhàn cười cười nói.
Tần Quỳnh cười nói:
- Quả thực không nghĩ đến hôm nay có thể nhìn thấy tướng quân Đạt Khê Trường Nho, lần này coi như là đến đúng rồi. Thời điểm ta còn nhỏ, từng nghe nói đến rất nhiều sự tích về Đạt Khê tướng quân. Hiện giờ ta còn có thể thuộc lòng chiếu thư năm đó Cao tổ hoàng đế hạ chỉ khen thưởng Đạt Khê tướng quân: Trường Nho nhận chức Bắc Đô, ngăn chặn khấu tặc xâm lược, trong quân đội sở thuộc, thiếu tướng hết mình, dùng cả đêm, bốn phía chống định, đánh đâu thắng đó!
Tần Quỳnh hướng về nói:
- Lại nhớ năm đó một trận chiến tại Chu Bàn, bao la hùng vĩ bực nào chứ!
Lý Nhàn cùng anh ta vừa nói chuyện vừa đi ra bên ngoài. Bùi Hành Nghiễm đi theo phía sau họ đột nhiên giơ tay kéo quần áo của Tần Quỳnh hỏi:
- Nghe danh Tần tướng quân đã lâu, một cây sóc dài thiên hạ không có kẻ địch, vậy... ngươi là võ si mà tướng quân nói à?
Tần Quỳnh sửng sốt, lập tức hiểu được cười ha ha nói:
- Ta cũng không phải là võ si gì cả, võ si là tên này mới đúng.
Anh ta chỉ chỉ La Sĩ Tín
La Sĩ Tín nhìn Bùi Hành Nghiễm, không rõ gã có ý gì. Bùi Hành Nghiễm ôm quyền nói với La Sĩ Tín:
- Nghe uy danh La tướng quân đã lâu, một cây sóc dài thiên hạ không có kẻ địch...
La Sĩ Tín xì một tiếng cười nói:
- Chẳng lẽ ngươi chỉ có một lời khách sáo này thôi hay sao?
Gãôm quyền nói với Bùi Hành Nghiễm:
- Nghe uy danh Bùi tướng quân đã lâu, một cây sóc dài thiên hạ không người địch!
Bùi Hành Nghiễm đỏ mặt nói:
- Ta... ta dùng chùy.
Bốn người vừa đi vừa nói cười, rất nhanh liền bắt đầu quen thuộc lẫn nhau. La Sĩ Tín nghe nói Bùi Hành Nghiễm ở vạn quân Ngõa Cương trại giết vào giết ra, lập tức hết sức tán thưởng gã, sau đó kéo cánh tay Bùi Hành Nghiễm liền muốn đi tỷ thí. Bùi Hành Nghiễm vì bị Lý Nhàn cự tuyệt, sớm đã nhanh bị nghẹn điên rồi. Chỉ đợi cái kia tên võ si trong miệng Lý Nhàn đến, thật không dễ dàng trông đến sao sẽ bỏ qua cơ hội này? Nghe La Sĩ Tín muốn cùng tỷ thí anh ta lập tức gật đầu đáp ứng, hai người chia nhau lên ngựa, một người dùng sóc dài, một người dùng song chùy quần chiến với nhau, trong thời gian ngắn khó phân thắng bại.
Tần Quỳnh nhìn hai người tỷ thí thở dài nói:
- Sĩ Tín đã luyện võ thành si thậm chí mang theo mấy phần điên cuồng. Hôm nay vừa gặp Bùi Hành Nghiễm này rõ ràng cũng là một si nhân, hai người bọn họ ngược lại đối thủ tốt!
Lý Nhàn nhìn hai người đấu qua lại, dần dần càng đánh càng nhanh, một người sóc pháp tinh tế kỳ lạ thẳng tiến không lùi, một người song chùy nặng nề chuyển động như sấm sét. Hai người rất nhanh liền giao thủ hai mươi mấy hiệp lại có thể bất phân thắng bại.
Tần Quỳnh thở dài nói:
- Quả thật là kì phùng địch thủ!
Lý Nhàn cười hỏi:
- Tần đại ca, huynh nhìn Sĩ Tín và Bùi Hành Nghiễm, hai ngươi ai sẽ thắng?
Tần Quỳnh trầm tư một lát nói:
- Trong năm mươi hiệp khó phân thắng bại, tuy nhiên nếu đánh tiếp Sĩ Tín nhất định thắng không nghi ngờ. Bùi Hành Nghiễm tuy rằng trời sinh thần lực, một đôi đồng chùy kia cũng sử dụng rất đẹp, nhưng một là Sĩ Tín chiếm ưu thế trên binh khí, hai là Bùi Hành Nghiễm chiêu thức có chút không linh hoạt, đánh lâu phần thắng coi như không lớn.
Anh ta nhìn về phía Lý Nhàn hỏi:
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Lý Nhàn gật đầu nói:
- Bùi Hành Nghiễm ngày sau nhất định thành người tài, thật là hổ tướng, nhưng so với Sĩ Tín võ si đến bậc này vẫn hơi thua kém. Ta cũng thấy trong năm mươi hiệp, Sĩ Tín sẽ giành được thắng lợi.
La Sĩ Tín càng đánh càng cảm thấy thống khoái, vừa đánh vừa ha ha cười lớn, một cây sóc dài trong tay thật sự như độc long bay lên bay xuống, càng sử dụng càng nhanh, đến cuối cùng biến thành mảnh sóc ảnh lại phân không được thật giả. Có câu là "nhất lực hàng thập hội", Bùi Hành Nghiễm ỷ vào một đôi đồng chùy trong tay cũng không biết thắng qua bao nhiêu cao thủ, một đôi đồng chùy này nếu là đập thật, thiên hạ ít có người có thể đỡ được. Nhưng hôm nay gã dốc hết lực lại hàng phục không được sóc dài của La Sĩ Tín. Mấy tháng trước gã cùng thống lĩnh mã quân Ngõa Cương trại Trình Tri Tiết đại chiến hai trăm hiệp bất phân thắng bại, lúc đó gã một ngày một đêm không ăn uống, nhưng lần này, Bùi Hành Nghiễm rượu đủ cơm no, trong năm mươi hiệp lại có thể bị La Sĩ Tín một sóc đập ngã xuống ngựa!
Bùi Hành Nghiễm rơi trên mặt đất lắc lắc đầu, lau mồ hôi trên trán hét lớn:
- Sảng khoái! Không phục!
Nói xong, nhặt lên đôi đồng chùy ở trên mặt đất lại lần nữa nhảy lên ngựa, cùng La Sĩ Tín chiến đấu một chỗ.
Lại ba mươi hiệp, La Sĩ Tín lại lần nữa đánh Bùi Hành Nghiễm ngã xuống ngựa. Bùi Hành Nghiễm day day bả vai, ôm quyền nói với La Sĩ Tín:
- Bùi mỗ không phải là đối thủ, khâm phục!
La Sĩ Tín vội vàng nhảy xuống ngựa đáp lễ nói:
- Bùi huynh đệ thủ hạ lưu tình, La mỗ thắng là may mắn.
Bùi Hành Nghiễm quay đầu liếc nhìn Lý Nhàn và Tần Quỳnh, đột nhiên hạ giọng hỏi La Sĩ Tín:
- Sĩ Tín huynh đệ, nếu ngươi và Lý tướng quân là giao thủ, ai thắng ai thua?
- Vì sao hỏi cái này?
Trong lòng La Sĩ Tín sinh cảnh giác hỏi.
Bùi Hành Nghiễm tiu nghỉu nói:
- Mấy ngày trước ta muốn cùng Lý tướng quân tỷ thí, đáng tiếc hắn vẫn cứ không chịu đấu với ta.
La Sĩ Tín nghe vậy cười thấp giọng nói:
- Ta nói thật, nếu ta cùng An Chi chỉ là tỷ võ luận bàn, ta và hắn ta thắng bại ở tỷ số 5-5. Người này cũng không làm được gì người kia. Nhưng nếu là lấy mạng đánh cược mà nói, ta nhất định thua không nghi ngờ gì!
- Thật sao?
Bùi Hành Nghiễm kinh ngạc hỏi.
La Sĩ Tín gật gật đầu:
- Ta từ trước giờ không nói láo.
Bùi Hành Nghiễm hoảng sợ, trong lòng gã vốn còn có chút tâm tư đắc ý, luôn cảm thấy Lý tướng quân không chịu giao thủ với mình là sợ bị đánh thua, ai ngờ ngay cả La Sĩ Tín đều tự nhận không phải là đối thủ của Lý tướng quân, gã lập tức liền xấu hổ đỏ mặt. Thời điểm quay đầu lại nhìn Lý Nhàn, vẻ mặt sùng kính.