Chương 231. 1: Cha Và Con.

Tướng Minh

Trí Bạch 18-09-2024 21:31:23

Thôn nhỏ cách chân núi này chỉ khoảng 4 dặm rưỡi, và thực sự là nó vô danh, về điểm này thì ông lão kia không hề lừa gạt Phùng Hiếu Xuyên. Thôn nhỏ này cũng không biết là đã tồn tại được bao lâu rồi, cũng không biết là vì chuyện gì mà có người đến đây sinh sống rồi dần dần hình thành nên cái thôn nhỏ như hiện giờ. Ông Lý còn nhớ hồi ông còn rất nhỏ, có lần ông đã hỏi ông nội của mình, vì sao cái thôn này lại không có tên? Ông nội ông suy nghĩ một hồi rồi nói với ông: có lẽ người đến đây định cư sớm nhất là một đại nhân vật tài giỏi, danh tiếng lẫy lừng, người này sống ẩn cư nơi non xanh nước biếc này chỉ để không muốn người ngoài biết được, và nhớ về nên người này muốn vô danh và cái làng này cũng từ đó mà không có tên. Lúc được biết câu trả lời, ông Lý nghe không hiểu, và cũng lười suy nghĩ và đợi sau khi ông ta trưởng thành, thậm chí là già như bây giờ nhưng vẫn chưa bao giờ suy nghĩ về vấn đề này. Cái thôn nhỏ này có hay không có tên, chẳng qua cũng chỉ là một chuyện nhỏ, chuyện vặt vãnh. Thời gian dùng để suy nghĩ về vấn đề này chi băng dùng để gặm móng heo và uống lấy vài ngụm rượu lâu năm mới được tặng này. Những gia đình nông dân thường ngày rất keo kiệt, cho nên ban đêm nếu có không ngủ thì cũng không lãng phí dầu. Lúc ông Lý ngồi trên chiếc ghế đá dưới gốc cây đại thụ trong khoảnh vườn nhỏ nhà mình uống rượu gặm móng heo dưới ánh trăng, thì con trai của ông đã sớm lên giường nằm ngay 0 0 rồi. Bình rượu lâu năm này con trai ông uống một nửa và để phân cho ông một nửa, nhưng sáng nay sau khi từ trên núi quay về, sơn trại lại tặng ông một ít thịt, bình rượu mới và còn có cả một sập gấm Tứ Xuyên, ông đặt ở đầu giường cạnh lò sưởi. Những thứ này đối với ông mà nói, ý nghĩa lớn nhất của nó chẳng phải là sau này ít nhất là trong vòng 10 ngày ông vẫn có thể ăn thịt uống rượu, mối quan hệ với những người trên núi luôn khiến người khác an lòng. Vì để bảo quản được lâu nên chỗ thịt này làm rất mặn, nhưng chính vì nó mặn nên khi ăn lại có hương vị vô cùng đặc biệt. Nhớ tới sấp gấm Tứ Xuyên kia, ông Lý bất giác liền nở một nụ cười. Con gái nhà ông Lưu nhà ở phía tây cũng đã lớn rồi, ông Lý định là ngày mai sẽ nhờ người mang sấp gấm này qua đó tặng. Nếu như ông Lưu mà nhận thì đây mới là một chuyện tốt, đáng để ăn mừng. Con trai ông dù gì gần 30 tuổi rồi, mấy năm trước con dâu vì bệnh nặng quá mà qua đời, từ đó trở đi nhà ông Lý chỉ còn lại hai người đàn ông. Con gái nhà ông Lưu mới 15, cũng không biết gia đình nhà người ta có chấp thuận hay không. Đúng lúc ông Lý đang suy nghĩ về những chuyện này thì ông Lý đột nhiên ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn ra phía ngoài cửa. Hàng rào nhà ông đã đóng lại rồi nhưng không biết từ lúc nào bên ngoài lại xuất hiện một bóng đen. Bóng đen này cứ đứng như vậy ngoài cửa, dưới ánh trăng ánh mắt của người này hiện lên vô cùng sáng tỏ. Người này khiến ông sợ đến mức nổi cả da gà, ông đứng phắt dậy, nhìn thẳng về phía người áo đen ngoài cửa hét lớn: - Ai vậy? Người đó cười cười, sau đó đáp lại bằng một giọng nói khiến cho ông sởn tóc gáy: - Người đến đòi nợ! Mọi người đều nói không làm chuyện gì trái với lương tâm thì không sợ nửa đêm ma đến gõ cửa. Vườn nhà ông Lý chỉ có mỗi một hàng rào đến chó hoang còn không ngăn được bao quanh. Nếu đúng là Quỷ Hôn tới, thì có gõ cửa nhưng sẽ không có âm thanh. Nhưng người này lại đứng ở đó, rồi lại còn nói là người đến đòi nợ, chuyện này khiến cho ông Lý hoang mang, lo sợ, đến tóc cũng bắt đầu dựng ngược lên. Ông vừa muốn la lớn để đánh thức con trai dậy nhưng tự dưng lại cảm thấy cổ mình rất mát lạnh. Ông cúi đầu xuống theo phản xạ, thì ra là một thanh cương đao vừa lạnh vừa sắc nhọn, từ đằng sau lặng lẽ đặt lên vai ông rồi dí sát vào cổ. Người này rất khôi ngô tuấn tú, y từ đằng sau quay người bước đến trước mặt ông nhưng thanh cương đao vẫn nằm yên trên cổ ông. - Ông lão, xin chào! Người này cười nhưng giọng thấp lại đầy khủng bố. - Là ngươi! Ông Lý đã nhận ra người này, y chính là người đàn ông có bộ dạng hung dữ mà ông sáng nay lúc ở bên đường đã mắng là đồ ngu ngốc, lỗ mãng, đần độn. Ông kinh hãi sau đó thì ý thức được rằng mình sắp phải chết. Sau khi xác định được điều này thì ông lại đột nhiên nhớ ra, dù có chết cũng không được làm ra chuyện gì để chết rồi mà cũng không được nhắm mắt. Lưu Thế Bảo nhìn ông Lý bị dọa đến mức này liền cười phá lên ha hả, rồi đứng sát lại người ông rồi nói khẽ: - Ông lão, thật không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau nhanh như vậy. Con trai của ông Lý tên là Lý Mậu, lúc gã đang ngủ ngon lành trong chăn thì bị ai đó nắm lấy tóc lôi dựng dậy. Gã bị ngã xuống mặt đất vội kêu lên một tiếng, sau đó thì vùng vằng đứng dậy định tức giận. Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, thì gã ngay lập tức ngậm chặt miệng lại. Trong phòng rất sáng, nhưng không phải do cây đèn dầu trong nhà thắp lên. Trong phòng có rất nhiều người, đèn đuốc sáng trưng. Cha của gã thì bị túm lấy tóc bắt quỳ trên mặt đất, trên cổ còn có một thanh cương đao. Lý Mậu nhìn cha, ông Lý liền lắc lắc đầu, không biết ông định nói với con trai mình điều gì. - Các ngươi là ai? Gã lớn tiếng chất vấn. Người đàn ông kề đao vào cổ cha gã là một người đàn ông khoảng 40 tuổi, y cười lạnh: - Chúng ta là người của Yến Vân Trại. - Vớ vẩn! Lý Mậu định xông lên trước cứu cha mình nhưng lại bị hai thanh đao chặn trước mặt. - Ta không muốn nói nhiều lời, tối nay dẫn chúng ta lên núi tiến vào Yến Vân Trại, ta sẽ giữ lại tính mạng của hai người, nếu không thì . . . ta sẽ giết cha ngươi trước, đương nhiên cha của người sẽ không chết một cách mau lẹ và nhanh chóng đầu. Ngươi không đồng ý lần thứ nhất, ta sẽ cắt một bên tai của ông ta, ngươi không đồng ý ta lại móc một mắt của ông ta, ngươi không đồng ý ta lại cắt lưỡi ông ấy. Người càng không ý nhiều lần thì cha ngươi càng khó chết hơn. Lưu Thế Bảo vừa cười vừa nói, rồi dùng hoành đao rạch một đường trên mặt ông Lý. Hoành đao rất sắc, mặc dù chỉ chạm nhẹ lên khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông Lý mà mặt ông đã chảy ra một vệt máu. - Ta - "chơi" – cả - nhà ngươi! Lý Mậu trừng mắt lên muốn sống lên liều chết, bất luận là trước mặt gã đang có hai thanh hoành đao thì gã vẫn muốn cứu cha mình. Lưu Thế Bảo dùng chân đá vào ngực Lý Mậu, khiến cho gã lăn ngược lại phía sau. Hai tên binh lính của Hữu Hầu vệ một trái một phải giữ chặt lấy Lý Mậu