Vốn dĩ hôm đó lúc gần muốn về đến Ngõa Cương trại Đông quận thì Từ Thế Tích lại đổi ý, quyết định dừng ở Vận Thành một đêm. Nguyên nhân không là gì khác, chỉ bởi vì lúc trưa y đã xác minh tin tức với Lý Nhàn, cuối cùng đoán ra là có người cố tình châm ngòi ly gián Yến Vân trại và Ngõa Cương trại. Lưu dân hai huyện Lôi Trạch, Cự Dã gây rối quả thực là có người giật dây, mà người giật giây thì không mong muốn gì hơn là muốn ngư ông đắc lợi.
Chỉ có điều người sắp đặt kia dù thế nào cũng không ngờ, người của Ngõa Cương trại lại biết chạy đến Quận Đông Bình chất vấn Lý Nhàn. Đây là chuyện không hợp với lẽ thường, nhưng Từ Thế Tích vốn là người là việc không để ý lẽ thường. Nguyên nhân rất đơn giản, là bởi vì Lý Nhàn đã từng cứu tộc thúc Từ người mù của y. Nhưng Từ Thế Tích đích thân đến Vận Thành cũng không phải là nhớ đến ân tình này, mà là từ trong miệng của Từ người mù y biết đến Yến Vân trại binh hùng tướng mạnh. Y không nắm chắc một trận chiến có thể đánh tan Yến Vân trại hay không, cho nên lần này đến. Một là để chất vấn Lý Nhàn, hai là để thám thính thật hư.
Người sắp đặt kia không biết trong đây còn có chuyện nhỏ này, cho nên không ngờ hai thế lực vốn đối địch lại có thể ngồi xuống đàm phán bình tĩnh như vậy.
Từ Thế Tích sắp xếp người về Ngõa Cương trước báo cáo cho Địch Nhượng thông tin lần này thương lượng với Lý Nhàn. Ngõa Cương trại bên kia đã làm tốt công tác chuẩn bị giao chiến với Yến Vân trại, chỉ chờ Từ Thế Tích trở về là xuất binh chinh phạt Quận Đông Bình. Trong Ngõa Cương trại đều là những người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, đương nhiên là không chấp nhận kẻ khác đè lên đầu làm nhục họ. Nhất là Đơn Hùng Tín và Trình Tri Tiết tính nóng như lửa, sao có thể nhịn được cục tức này?
Y phái người trở về bảo đám người Địch Nhượng chờ tin tức.
Tối hôm đó, sau khi Lý Nhàn ăn cơm tối xong, hai người bèn ra khỏi tòa nhà trong ngõ Liễu Hoa. Từ ngõ Liễu Hoa đi chậm rãi trên đường, vừa đi vừa nói chuyện. Từ Thế Tích xua tay ra hiệu cả trăm người áo xám kia không cần theo mình, dũng khí này quả là thuyết phục người ta. Hai người cũng không dẫn theo tùy tùng, đi từng bước thong thả họ trò chuyện với nhau như đôi bạn già đã nhiều năm không gặp.
Sau khi ra đường lớn, đúng lúc gặp một đội kỵ binh tuần tra ban đêm. Đám kỵ binh nhìn thấy hai người Lý Nhàn liền nhanh chóng bao vây, đội trưởng cầm đầu không ngờ là Lý Nhàn liền lập tức xuống ngựa. Lý Nhàn cười cười xua tay bảo đi, đội trưởng kia cũng không nói nhiều mà xoay người lên ngựa rời đi.
Từ Thế Tích nhìn bóng lưng đội kỵ binh đi xa mà tán thưởng từ trong tận đáy lòng:
- Tướng quân có cách trị quân, thật khâm phục.
Lý Nhàn cười nói:
- Nếu ngay cả nhân mã thủ hạ mà cũng không thể trói buộc thì còn có thể làm được gì? Có người từng nói, kẻ làm tướng trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, dù không thể hô mưa gọi gió mượn cái gì mà gọi là binh Lục Đinh Lục Giáp thì cũng phải hiểu được thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Nhưng trong mắt của ta, thực ra tất cả đều nằm ở hai chữ "trị quân", chỉ cần phất tay binh lính dễ sai khiến, đó mới là chuyện căn bản nhất mà kẻ làm tướng phải làm được.
Từ Thế Tích rất đồng tình, y gật đầu nói:
- Trong truyền thuyết Võ Hầu có thể ba ngày, ba đêm đông phong, có thể đuổi binh Lục Lục Đinh Lục Giáp, cuối cũng cũng không phải thành bại binh sao? Nói đi nói lại vẫn là nước Thục hậu kỳ không có lương tướng, lương binh. Đến cả khi ông ta có tài kinh thiên địa, quỷ thần khóc cũng vẫn rơi vào cảnh thê lương.
Y cười cười nói:
- Nói hơi xa xôi chút, tướng quân, ngài có thể đoán được người sắp đặt kia là ai không?
Lý Nhàn cười nói:
- Mậu Công huynh gọi ta An Chi là được rồi.
Từ Thế Tích gật đầu:
- Ta không biết xấu hổ một lần nhưng thực ra cũng nhiều hơn mấy tuổi đấy.
Lý Nhàn nói:
- Nếu muốn biết người sắp đặt phía sau màn này là ai, khó! Theo lý thuyết người nên nghi ngờ nhất chính là Dương Nghĩa Thần do triều đình phái đến. Y được lão hoàng đế hồ đồ phong cho làm Thảo bộ đại sứ, làm ra chuyện này cũng là phù hợp với lẽ thường tình. Với mấy vạn nhân mã trong tay y, căn bản là không đánh bại được nghĩa quân hai bên bờ sông Hoàng Hà. Ra thủ đoạn như vậy dẫn đến ta và huynh đánh nhau, y ngồi thu ngư ông đắc lợi, lại suất quân đánh tan từng người một. Nhưng ta luôn cảm thấy hình như chuyện này không phải Dương Nghĩa Thần làm.
Từ Thế Tích hỏi:
- Vì sao?
Lý Nhàn cười nói:
- Dương Nghĩa Thần trọng thanh danh, nếu y lấy dân chạy nạn làm thủ đoạn cho dù là đạt được thì e rằng cũng gây cho y tiếng xấu, không tránh khỏi trong triều đình sẽ có người nhân cơ hội này mà châm ngòi. Dương Quảng kia miệng đầy dối trá cái gì mà đạo đức, nhân nghĩa, hơn nữa ông ta vì kiêng kỵ Dương Nghĩa Thần mà mượn cơ hội này để trừ khử Dương Nghĩa Thần. Dương Nghĩa Thần cũng không phải ngu, y sẽ không thể không nghĩ đến điều này.
- Ngươi cảm thấy không phải quan quân?
Từ Thế Tích hỏi lại.
Lý Nhàn ừ một tiếng hỏi Từ Thế Tích:
- Mậu Công huynh cho rằng, ngoài quan quân hiện giờ trên lục lâm đạo thì còn ai có thể tính kế như vậy? Thì cũng đáng là một nhân vật rồi.
Từ Thế Tích khẽ nhíu mày, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Người có thể tính kế như vậy, ta quả thực không nghĩ ra là ai. Nếu nói người có khả năng nhất, có lẽ... Vương Bạc càng khả nghi.
Từ Thế Tích nhìn Lý Nhàn khẽ cười nói:
- Năm ngoái ngươi ở Đại Sơn nhưng không khách sáo với y.
Lý Nhàn không kìm nổi cười nói:
- Y cần một năm để nghĩ ra kế này cũng không đáng khen rồi.
Hai người đang nói chuyện, bỗng có mấy Phi Hổ mật điệp mặc áo xanh đầu bên kia của ngõ Liễu Hoa chạy đến. Một người dẫn đầu chạy đến trước mặt Lý Nhàn ôm quyền khôm người nói:
- Tướng quân, có quân tình!
Lý Nhàn khẽ nhíu mày, khoát tay áo nói:
- Cứ nói đừng ngại!
Tên mật điệp kia ngẩng đầu lên nhìn Từ Thế Tích một cái, do dự một chút cuối cùng vẫn bẩm báo chi tiết:
- Thám báo báo lại, năm ngày trước Tri Thế Lang Vương Bạc ở Tế Bắc khởi mười lăm vạn binh mã thẳng tiến đến Quận Đông Bình, hiện tại tính ra đã cách Túc Thành chưa đầy hai trăm dặm.
Trên mặt Từ Thế Tích hơi biến sắc, lúc nhìn Lý Nhàn thì thấy hắn vẫn bình thản như cũ.
- Mậu Công huynh.
Lý Nhàn cười cười nói:
- Xem ra huynh đoán lầm người rồi.
Từ Thế Tích biết vì sao Lý Nhàn nói mình đã đoán lầm người. Rất đơn giản, nếu Vương Bạc là người bày kế ly gián lần này thì sao trong lúc kế sách vẫn chưa thực hiện xong y lại khẩn cấp dẫn binh đến tấn công? Y hoàn toàn có thể nhân lúc Yến Vân trại và Ngõa Cương trại lưỡng bại câu thương mới suất quân đến. Lúc đó, có thể một hơi mà đánh hạ hai quận là Quận Đông Bình và Đông quận.
Lúc này, Vương Bạc lại đến tấn công Quận Đông Bình, vì thế có thể thấy được kế này tất nhiên không phải do y nghĩ ra.
- Lại là một quân cờ!
Từ Thế Tích thở dài nói:
- Người sắp đặt này con mắt nhìn xa trông rộng, không ngờ gây sóng gió cho ba quận. Người này không tiếc mà làm làm loạn Đông quận, Quận Đông Bình, quận Tế Bắc, rốt cuộc mưu đồ gì? Nếu y muốn ngư ông đắc lợi, lẽ nào không cảm thấy cục diện quá rộng này là không thể nắm hoàn toàn trong tay sao?
Lý Nhàn phất tay ra hiệu, sau khi mật điệp kia rời đi, hắn nói:
- Chỉ e... Người này căn bản là không muốn nắm cục diện của ba quận này trong tay.
Mắt Từ Thế Tích sáng lên :
- Y chỉ muốn làm đảo lộn cục diện để lục lâm đạo hai bên bờ Hoàng Hà tự giết lẫn nhau!
Lý Nhàn gật gật đầu nói:
- Mậu Công huynh nói có lý, chỉ e mưu đồ của người này hơn phân nửa là không nằm ở ba quận, cũng không ở huynh, ta, mà là ở Vương Bạc.
Hắn ôm quyền áy náy nói với Từ Thế Tích:
- Quân tình khẩn cấp, Mậu Công huynh thứ tội.
Từ Thế Tích đáp lễ nói:
- Ngươi đi đi, ta cũng đang mệt muốn quay về nghỉ ngơi.
Lý Nhàn gật gật đầu cáo từ rồi đi thẳng đến nha môn Quận Thủ, vào thẳng phòng khách. Đám người Đạt Khê Trường Nho, Trương Trọng Kiên, Thiết Lão Lang, Diệp Hoài Tụ tất cả đã đến đông đủ. Lý Nhàn ra hiệu mọi người không cần thi lễ, hắn ngồi xuống vị trí chủ, hỏi Diệp Hoài Tụ:
- Có được tình báo từ lúc nào?
Diệp Hoài Tụ nói:
- Ngay vừa nãy, người của mật điệp ở quận Tế Bắc mang tin ngày đêm trở về. Chỉ chậm nửa canh giờ ở Túc thành, dọc đường chạy chết ba con chiến mã. Người đưa tin vừa đến Vận Thành gặp ta thì đã bất tỉnh rồi.
Lý Nhàn gật đầu nói:
- Cũng không phải quá cấp bách, nếu mật điệp đã đến Túc thành trước, Hùng Khoát Hải đang trấn thủ ở đó. Với chiến lực của Hậu Thổ doanh cho dù Vương Bạc có mười lăm vạn đại quân cũng không thể dễ dàng phá được Túc thành.
Đạt Khê Trường Nho nói:
- Bằng không suốt đêm đã phái người quay về Cự Dã trạch, sai tân binh đến trấn thủ Cự Dã và Lôi Trạch đổi về binh mã hai doanh Thanh Mộc và Liệt Hỏa. Mặt khác lại sai Trần Tước Nhi suất lĩnh thủy quân theo đường thủy đến Tu Cương. Tốc độ của thủy quân nhanh, hội hợp với Hùng Khoát Hải sớm hơn chúng ta một bước. Hơn nữa, Hồng Thủy doanh đang ở Tu Xương, ngày đêm hành quân hai ngày là có thể đuổi tới Túc thành.
Lý Nhàn "vâng" một tiếng không nói tiếp chuyện quân tình mà quay người dặn dò Thiết Lão Lang:
- Điều năm trăm tinh kỵ, bao vây ngõ Liễu Hoa, người Ngõa Cương trại đến không ai được đi.
Thiết Lão Lang hơi ngây ra, rồi lập tức đứng dậy thu xếp.
Đạt Khê Trường Nho cau mày nói:
- Sao, vậy Từ Thế Tích cũng biết Vương Bạc suất quân đột kích?
Lý Nhàn gật đầu nói:
- Không thể không phòng, nếu để Từ Thế Tích quay về Ngõa Cương trại... Nếu chẳng may nhân lúc chúng ta và Vương Bạc ra sức đánh nhau. Ngõa Cương trại lại dốc sức đến thì chúng ta phiền toái lớn rồi.
Diệp Hoài Tụ bỗng nhiên nói với Thiết Lão Lang đã ra khỏi cửa:
- Đừng gây xung đột, đừng đánh thương người! Nếu người của Ngõa Cương trại có hành động gì quá kích, chỉ cần bọn họ không động thủ giết người thì không trả đòn, không nói lại!
Nàng thở dài nói:
- Nếu lại tổn thương đến tính mạng của Ngõa Cương trại mới là phiền toái lớn.
Từ Thế Tích lại quay về trong trại ở ngõ Liễu Hoa của Lý Nhàn, cũng không vội ngủ mà gọi thân binh giữ cửa của Lý Nhàn đi tìm một ít rượu và thức ăn đến. Tên thân binh kia được sai phó lập tức đi đặt mua. Không lâu sau đã có rượu và đồ nhắm mang đến trong phòng của Từ Thế Tích. Từ Thế Tích tự rót uống một mình, thoạt nhìn có vẻ dương dương tự đắc.
Ban ngày đám quân áo xám chửi mắng bên ngoài nha môn quận thủ kia đi đi đi lại, thấy Từ Thế Tích tự rót rượu uống một mình thì không khỏi sửng sốt hỏi:
- Sao quân sư vẫn chưa nghỉ ngơi? Sáng sớm mai chúng ta còn phải lên đường.
Từ Thế Tích cười nói:
- Giảo Kim ca, ngồi xuống uống rượu với ta.
Người đàn ông này râu quai nón, dáng người khôi ngô tuấn tú, hai mắt sáng trời có thần, chính là thủ lĩnh quân mã Ngõa Cương trại Trình Tri Tiết.
- Uống rượu? Nếu ta say rồi, sáng mai ai gọi cũng không tỉnh!
Trình Tri Tiết cười nói.
Từ Thế Tích rót một chén đầy cho Trình Tri Tiết, sau đó cười nói:
- Không sao, tối nay ngươi có uống say mèm ta cũng không phạt ngươi. Nào, cạn trước chén này rồi nói sau.
Trình Tri Tiết nâng chén rồi lại buông xuống, cười khổ nói:
- Quân sư không nói, rượu này dù thế nào ta cũng không dám uống.
Từ Thế Tích uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, rồi bỏ miếng thịt chín vào miệng nhấm nháp:
- Đêm nay ngươi có thể say một trận, ngày mai mặt trời lên cao cũng không cần dậy vội... Một chốc nữa... chúng ta cũng không đi nổi rồi.