Chương 234: Vương Khải Niên Không Gì Không Làm Được

Tướng Minh

Trí Bạch 18-09-2024 21:31:27

. Phùng Hiếu Từ nằm ở trên giường, lang trung đi theo quân đang cẩn thận thay thuốc cho ông. Nhìn lỗ mãu trên đùi mình Phùng Hiếu Từ thở dài, nhắm mắt lại cẩn thận suy nghĩ xem lần trước bị thương là lúc nào. Nghe thấy tướng quân thở dài, tay quân y run rẩy còn cho là mình quá mạnh tay vội vàng xin lỗi. Phùng Hiếu Từ cười cười nói không liên quan đến ngươi. Quân y đổi xong thuốc thì cũng vã mồ hôi đầy người, sau khi ra khỏi lều lớn mới xoa mồ hôi trên trán. Nhớ tới miệng vết thương dữ tợn trên đùi tướng quân, y thấp giọng mắng đám phản tặc Yến Vân trại Cự Dã Trạch vô sỉ đáng giận. Quay lại nhìn thoáng qua Phùng Hiếu Từ, thấy tướng quân tựa vào giường nhắm mắt trầm tư không biết đang suy nghĩ gì. Quân y thở dài, chậm rãi đi về hướng lều của mình. Sau khi quân y đi không lâu thì Thôi Chí đi vào lều của Phùng Hiếu Từ, tự mình mang đồ ăn tới. Nghe thấy tiếng bước chân Phùng Hiếu Từ mở mắt ra nhìn nhìn, thấy Thôi Chí lập tức chậm rãi ngồi dậy. Thôi Chí buông mâm xuống liền vội vàng tiến lên đỡ ông. Phùng Hiếu Từ phất áo ra hiệu không sao. Nhìn đồ ăn trong mâm, ông khẽ nhíu mày nói: - Quân lương vẫn còn có thể duy trì được bao lâu? Thôi Chí nói: - Lương thực của quân ta mang theo trên cơ bản đã ăn hết rồi, tuy nhiên sáng này Quận thủ quận Đông Bình Ngô Tỉnh Chi lại phái người đưa đến năm nghìn thạch lương thực, nói là phú hộ trong thành góp lại. Phùng Hiếu Từ gật đầu nói: - Năm nghìn thạch, thật quá keo kiệt. - Tướng quân, nếu không phải câu nói mấy hôm trước của ngài, chỉ sợ Ngô Tỉnh Chi sẽ không bao giờ đưa lương thảo tới. Thôi Chí giận dữ nói: - Quan viên ở địa phương có tác dụng gì chứ? Phùng Hiếu Từ khoát tay áo nói: - Không thể nói như vậy, quan viên địa phương thực ra cũng có chỗ khó xử. Dù sao quân của chúng ta cũng sẽ không đóng binh trường kì ở đây, y không muốn đắc tội với chúng ta cũng không muốn đắc tội với phản tặc Yến Vân trại, cho nên mấy ngày trước đến đây chẳng qua chỉ để thăm dò thực hư. Ta nói với y năm sau bệ hạ còn muốn đánh Cao Cú Lệ, y tính Hữu Hậu vệ của chúng ta chẳng qua cũng chỉ là ở đây không đến hai tháng, binh lính về nhà ăn tết xong là phải đến Trác quận tập kết. Năm nghìn thạch lương thảo nàng tối đa cũng đủ dùng hai mươi ngài, mấy ngày nữa ngươi tự mình vào thành đi thúc giục một chút. Thôi Chí nói: - Tuân mệnh. Phùng Hiếu Từ nhìn đồ ăn trong mâm, ngẩng đầu hỏi Thôi Chí: - Vì sao không có rượu? Thôi chí nói: - Lang trung đã dặn dò, không cho tướng quân uống rượu. Phùng Hiếu Từ phất tay nói: - Như vậy sao được, không có rượu sao có thể sống qua ngày được? Không sao, không sao, nhanh đi mang rượu đến đây. Thôi Chí vẫn còn muốn khuyên tiếp, Phùng Hiếu Từ lại nói đây là quân lệnh, Thôi Chí không còn cách nào đành đi lấy một bầu rượu mang đến, cũng chỉ rót cho Phùng Hiếu Từ một chén. Phùng Hiếu Từ cười khổ một tiếc, lắc lắc đầu không nói gì nữa. - Tướng quân, có một chuyện... - Ngươi nói đi. Phùng Hiếu Từ bị thương cánh tay trái, tuy rằng không ảnh hưởng đến việc ăn cơm nhưng vẫn có vẻ không được tự nhiên. - Chuyện thu thập thuyền cũng không thuận lợi. Các thôn trang gần Cự Dã Trạch một con thuyền cũng không tìm thấy, trên sông Đại Vấn vẫn tìm ra một ít thuyền, nhưng vẫn không đủ mức cần thiết để tiến công Cự Dã Trạch. Thuộc hạ nghĩ... có nên đi quận Tề tìm Trương Tu Đà tướng quân hay không? Quận Tề có thuỷ quân, tuy rằng chỉ có mấy trăm thuyền nhỏ, nhưng tốt xấu gì cũng tốt hơn thuyền đánh cá rất nhiều. Phùng Hiếu Từ dừng đũa, nhíu nhíu mày. - Hay là thôi đi. Thôi Chí há miệng định khuyên thêm vài câu nữa, nhưng trong đầu chợt nghĩ ra tại sao tướng quân lại không muốn đi quận Tề mượn thuỷ quân. Trương Tu Đà là danh tướng đương thời, chẳng nhẽ tướng quân không phải sao? Trương Tu Đà mấy năm nay ở quận Tề quét sạch nạn trộm cướp, lớn lớn nhỏ nhỏ không biết có bao nhiêu đội phản tặc bị y tiêu diệt? Đến ngay cả Trì Thế Lang Vương Bạc mang theo mười vạn đại quân hùng hổ xuôi nam, cũng bị hơn hai vạn quân của Trương Tu Đà giết hoa rơi nước chảy hoảng hốt chạy về. Lần thứ hai y lại tìm thêm các trùm thổ phỉ Tôn Tuyên Nhã và Hách Kiến Đức cùng hợp lực xuôi nam, hơn mười vạn nhân mã lại bị quân của Trương Tu Đà đón đánh chạy trối chết không còn manh giáp. Mấy năm nay, trùm thổ phỉ chết dưới tay Trương Tu Đà không dưới mười, số phản tặc mà ông ấy đánh bại cộng lại vượt lên trên bốn mươi vạn. Hơn nữa dưới tay ông ta chỉ có hai vạn quận binh, trang bị kém xa phủ binh, huấn luyện cũng không bằng phủ binh, thậm chí đến một nghìn kị binh nhẹ cũng không gom được. Cũng giống nhau cùng là tướng quân tam phẩm, nhưng quân của Phùng tướng quân trận chiến đầu đã bị thổ phỉ Cư Dã Trạch đánh lui, hơn nữa Ưng Dương lang tướng Lưu Thế Bảo còn bị giết, lại tổn thất hơn ba nghìn nhân mã. Tướng quân sao có thể đồng ý đi cầu cứu Trương Tu Đà? Đây rõ ràng không phải là tự nhận không bằng Trương Tu Đà hay sao? - Là do thuộc hạ suy nghĩ không chu toàn. Thôi Chí cúi đầu nói. Phùng Hiếu Từ lắc đầu nói: - Không phải giống như ngươi nghĩ. Ông thở dài nói: - Tuy rằng ta kiêu ngạo, nhưng cũng không đến mức đi tranh giành công lao với Trương Tu Đà. Bây giờ các quận Tề Lỗ ở phía nam Hoàng Hà cũng coi như là thái bình, vì sao? Cũng bởi vì có Trương Tu Đà trấn thủ, có hai vạn quận binh thiện chiến bảo vệ. Nhưng mặc dù như vậy, trên đầu đội danh hiệu bách chiến bách thắng ngươi cho là Trương Tu Đà sẽ tốt sao? Tiếp viện toàn bộ dựa vào dân chúng hai địa phương Tề Lỗ bỏ ra, quận binh càng ngày càng ít, phản tặc lại càng ngày càng nhiều. Y chỉ có hai vạn người, nếu chúng ta lại đi mượn binh, Trương Tu Đà ngoại trừ thuỷ quân ra tất nhiên phải chia nhân mã đến tương trợ. Nếu để thổ phỉ nhân cơ hội tiến công quận Tề, tội của ta cũng quá lớn rồi. - À? Thôi Chí thật sự không nghĩ đến tướng quân vì lí do như vậy mà cự tuyệt đi quận Tề mượn binh, y giật mình, trong lòng một lúc lâu không bình tĩnh lại. Thiên hạ Đại Tuỳ, sao có thể ngắn ngủi trong vòng hai ba năm liền biến thành dạng này? Quan quân Đại Tuỳ, bây giờ sao lại khiến cho lòng người chua xót như vậy? Cách đây lâu không nói, mới năm năm trở lại đây, thiên hạ Đại Tuỳ ai dám tạo phản? - Cũng đừng lo lắng suy nghĩ chuyện thu thập thuyền nữa. Phùng Hiếu Từ nói: - Ngươi phái thêm mật thám lẻn vào trong núi Cự Dã Trạch, có lẽ không chừng còn có thể tìm ra một con đường lên núi. - Tuân mệnh. - Đúng rồi. Thôi Chí chợt nhớ tới một chuyện: - Sáng nay người Yến Vân trại Cự Dã Trạch đưa đến một phong thư. Buổi sáng tướng quân vẫn đang nghỉ ngơi nên thuộc hạ không báo cáo, ai ngờ vội vàng tiếp nhận lương thực Ngô Tỉnh Chi đưa tới nên đã quên mất. - Thư đâu? Phùng Hiếu Từ hỏi: - Đưa đến thế nào? - Một kẻ lang thang đưa tới, nghe nói là nhận của người ta năm quan Nhục Hảo. Thôi Chí lấy thư từ trong ngực sau khi mở ra đưa cho Phùng Hiếu Từ. Phùng Hiếu Từ nhận lấy run run mở ra nhìn, lập tức đứng bật dậy. Thư rất ngắn, chỉ có một câu, ít ỏi hai mươi mấy từ. "Sáng sớm ngày mai, đưa tặng di thể binh lính Hữu Hầu vệ chết trận, ba nghìn ba trăm mười sáu người." - Đám phản tặc Yến Vân trại khinh người quá đáng. Thôi Chí sau khi xem xong thư Phùng Hiếu Từ đưa qua lập tức thay đổi sắc mặt, y tức giận mắng: - Ngày mai nếu đám người Yến Vân trại dám đến, ta tự mình suất quân tiêu diệt bọn chúng. - Thôi Chí. Phùng Hiếu Từ thở dài nói: - Nếu ngươi thực sự suất quân đón đánh, thể diện của Hữu Hậu vệ chúng ta sẽ mất hết. Ông chậm rãi ngồi xuống giường, dựa vào giường không tự giác giơ tay nhấc bầu rượu lên, ngửa cổ uống một hớp lớn, rượu lâu năm năm xưa bỗng chốc trở nên vô cùng chua xót: - Lý tướng quân Yến Vân trại qua nhiên là một nhân vật không tầm thường. - Hắn vô sỉ. Thôi Chí giận dữ nói: - Nếu quả thật đem thi thể của các tướng sĩ trả lại, sĩ khí trong quân tất nhiên sẽ suy sụp. Hắn chính là mượn cơ hội này nhiễu loạn lòng quân, nghìn vạn lần không thể mắc mưu của hắn. Phùng Hiếu Từ thở dài: - Yến Vân trại lần này lấy nhân nghĩa làm lá cờ, cho dù biết rõ hắn làm như vậy để đả kích lòng quân Hữu Hầu vệ, nhưng di thể của các tướng sĩ ta cũng không thể bỏ đi. - Nhưng... Thôi Chí vẫn còn muốn nói, Phùng Hiếu Từ phất tay nói: - Sáng sớm ngày mai, ta tự mình đi cách doanh mười dặm tiếp nhận di thể của các tướng sĩ. Cái biện pháp dùng di thể của các tướng sĩ Hữu Hầu vệ để đả kích lòng quân Hữu Hầu vệ không phải do Lý Nhàn nghĩ ra, mà là Diệp Hoài Tụ. Lúc nàng đưa ra cũng có vài tướng lĩnh phản đối, bởi vì bọn họ lo lắng như vậy sẽ ảnh hưởng đến Cự Dã Trạch. Nếu chẳng may Phùng Hiếu Từ suất quân mai phục như vậy sẽ mất nhiều hơn được. Mặc dù Hữu Hầu vệ ở Cự Dã Trạch đánh một trận đã tổn thất hơn ba nghìn nhân mã nhưng dù sao cũng có ba vạn binh lính. Ba vạn phủ binh, tuyệt đối không thể coi thường. Nhưng thật ra Đạt Khê Trường Nho và Trương Trọng Kiến đều cảm thấy cách này không tệ, mặc kệ là Phùng Hiếu Từ có nhận hay không, chỉ sợ lòng quân của mấy vạn binh lính Hữu Hầu vệ đểu dao động. Hơn nữa sau này nhân mã Yến Vân trại không thể chỉ giấu mình ở trong Cự Dã Trạch không đi ra, mà thanh danh này rất quan trọng. Hơn nữa, còn có thể mượn cơ hội này bày ra sự oai hùng của nhân mã Yến Vân trại, cho Phùng Hiếu Từ nhìn thấy, cũng để cho hào kiệt khắp nơi nhìn, nhân mã Yến Vân trại đánh giặc thế nào? Mọi người thảo luận rất lâu, cuối cùng quyết định đưa trả thi thể của binh lính Hữu Hầu vệ. - Thị uy? Lý Nhàn cưỡi Đại hắc mã chậm rãi đi, nhìn xe ngựa ở đằng sau cách đó không xa được hơn trăm Phi Hổ Mật điệp mặc áo đen bảo vệ, trong lòng tự nhủ cô gái này sao lại có lắm mưu mô như vậy? Đánh bại phủ binh Hữu Hầu vệ, sau đó lại quang minh chính đại đưa thi thể của quân sĩ quân địch đưa quay về, dùng đạo đức nhân nghĩa ức hiếp người khác, lại nhân cơ hội suất quân thị uy, cứ như vậy chỉ sợ thanh danh của mình ở trong Lục lâm đạo lập tức sẽ tăng vọt. Đến lúc đó chỉ cần nhắc tới hào kiệt hai bên bờ Hoàng Hà, phỏng chừng ai cũng nhớ đến Lý đại đương gia của Yến Vân trại Cự Dã Trạch rồi. Đây là làm trò đúng không? Lý Nhàn buồn rầu nghĩ. Nếu là ở hiện đại, Diệp Hoài Tụ không biết sẽ là loại nữ nhân gì? Chắc sẽ là nữ cường nhân gia thế hiển hách? Nếu như vào giới chính trị, nói không chừng còn có thể leo lên vị trí rất cao. Lần này Yến Vân trại điều động nhân mã Nhuệ Kim doanh, Hậu Thổ doanh, Thanh Mộc doanh, ba doanh tổng cộng có gần một vạn tám ngàn quân. Hồng Thuỷ doanh và Liệt Hoả doanh cùng với thuỷ quân ở lại đóng giữ sơn trại, để phòng trừ Phùng Hiếu Từ suất quân tấn công Yến Vân trại. Lý Nhàn cố ý hạ lệnh cho Đông Phương Liệt Hoả dẫn hơn nghìn người Liệt Hoả doanh tập kết phòng ngự cửa trại, ngoài ra thuỷ quân toàn bộ suất quân, tuần tra qua lại ở trong hồ nước. Gần hai vạn binh lính, hơn một nghìn chiếc xe ngựa, trùng trùng điệp điệp chậm rãi đi. Cách Vận Thành còn khoảng bốn mươi năm mươi dặm, thám báo dò đường ở phía trước liền trở về bẩm báo nói đằng trước gặp phải thám báo của Hữu Hầu vệ. Lý Nhàn chỉ dặn dò tiếp tục đi lên phía trước dò đường, không cần xảy ra xung đột với thám báo Hữu Hầu vệ, sau đó hạ lệnh đội ngũ phấn chấn tinh thần, để cho đội quân Hữu Hầu vệ nhìn thấy phong thái tinh nhuệ của quân Yến Vân trại. Kỳ thật lần này binh lính mang đến đa số là binh lính xuất thân là phủ binh Đại Tuỳ. Ba mươi vạn phủ binh lần đầu tiên chinh Liêu kia mới thật sự là tinh nhuệ chân chính, những binh lính này còn mang theo chút khinh thường đối với binh lính Hữu Hầu vệ, sau khi Lý Nhàn hạ lệnh lại càng thêm ngẩng cao đầu ưỡn ngực. Cách ba mươi dặm, liền nhìn thấy du kị của Hữu Hầu vệ chạy như bay qua hai bên, dù vậy, cũng có thể cảm nhận được địch ý trên người đối phương. Chỉ có điều theo Lý Nhàn hai năm, những binh lính này sớm đã nuôi dưỡng ra khí thế dũng mãnh và tính tình ngang ngược của thổ phỉ, binh lính Hữu Hầu vệ càng như vậy, thật ra càng thể hiện ra sự kiêng kị và sợ hãi trong lòng của đối phương. Hùng Khoát Hải đi đầu đánh vài cái trạm canh gác, lập tức có một loạt tiếng cười vang. Lý Nhàn cũng không bắt buộc, hắn lại càng vui mừng khi thấy sự căm thù của nhân mã dưới trướng mình đối với nhân mã Đại Tuỳ. Cách mười dặm, đã có thể nhìn thấy binh lính Hữu Hầu vệ đông đúc đúng ở trên bình nguyên. Một lá cờ cao cao, bên trên viết một chữ Phùng lớn. Dười cờ có một lão tướng mặc ngân giáp, cưỡi một con Tảo hồng mã, khuôn mặt trang nghiêm, ánh mắt âm trầm. Lý Nhàn dừng Đại hắc mã lại, tay đáp trán che nắng nhìn về phía trước, lập tức cười cười, khoát tay nói: - Vương Khải Niên, ra đây. Vương Khải Niên rất không tình nguyện đi từ trong đội ngũ ra, cưỡi ngựa đi đến bên người Lý Nhàn ôm quyền nói: - Tướng quân có gì dặn dò? - Chiến tướng đệ nhất Lãnh Diện Sát Tinh, đi đi, nói với Phùng Hiếu Từ, ta trả lại binh lính cho ông ta. Vương Khải Niên cười khổ nói: - Tôi cứ tự hỏi, tại sao lần này tướng quân lại có lòng tốt mang tôi theo, hoá ra là để cho tôi đi truyền tin... Tại sao lại là tôi? Y không chịu được phải được hỏi một câu. Lý Nhàn rất nghiêm túc nói: - Bởi vì ngươi là Vương Khải Niên, Vương Khải Niên không gì không làm được.