Chương 222.1: Đợi Một Nén Nhang

Tướng Minh

Trí Bạch 18-09-2024 21:31:08

. Món tiền khổng lồ hai triệu quan tiền, thực tế mà nói cho dù là tất cả các phú hộ quận Đông Bình đều phải táng gia bại sản cũng không thể nào mà góp đủ. Phải biết rằng, lúc Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng lần thứ hai đông chinh Cao Cú Lệ trở về đã đi qua Bác Lăng và dừng chân nghỉ lại mấy ngày. Thôi gia liền dâng lên 30 vạn quan tiền để đổi lấy một quận công và mấy cái Hương hầu, hai triệu quan tiền, đừng nói là đưa cho đám sơn tặc để mua lấy bình an, số tiền này nếu mà dâng lên cho Hoàng Đế thì cũng có thể đổi lấy một chức quan lớn, vang danh hiển hách, nói không chừng mười mấy năm sau còn có thể trở thành một thế gia. Cũng bởi vì cái giá mà Lý Nhàn đưa ra quá cao, cho nên họ thương lượng mãi mà quan viên và phú hộ của quận Đông Bình cũng không thể tìm ra được cách giải quyết chuyện này. - Theo như tôi thấy ... Ngô Tỉnh Chi trầm ngâm một lúc rồi mới nói tiếp: - Đại Đương Gia của Yến Vân Trại Cự Dã Trạch chẳng qua là đang đòi một cái giá trên trời! Y đứng dậy đi qua đi lại trong phòng khách vừa đi vừa nói: - Binh mã của Yến Vân Trại chưa bao giờ xuất hiện cho nên bọn họ không biết được tình hình thực tế của quận Đông Bình chúng ta, hắn nhất định cho rằng quận Đông Bình của chúng ta giàu nứt khố đổ vách, điều này nói lên điều gì? Nó chứng minh cho chúng ta thấy rằng cái tên Lý Đương Gia kia chẳng qua cũng chỉ là một tên không thức thời mà thôi! Y đã nghĩ thông đường đi, nên tâm trạng đã thoải mái hơn nhiều: - Một người không thức thời thì mới có thể giống như con sư tử há to miệng, bởi vì hắn chưa bao giờ nhìn thấy tiền! Nói không chừng, hắn còn không biết hai triệu quan là một con số như thế nào, hoặc là . . hắn là một tên mù chữ! Bức thư kia, chưa biết chừng là hắn nhờ một ông đồ làng viết hộ! - Ha ha! Mọi người trong phòng đều bị những suy đoán của quận thủ đại nhân chọc cho cười phá lên, không khí trong phòng cũng theo đó mà bớt căng thẳng đi. - Nếu như hắn đã rao giá trên trời, vậy chúng ta có nên ngồi lại để mặc cả không? Trương Tam Hằng nhíu mày trầm tư: - Nhưng ... ai sẽ là người đi nói chuyện này với tên Lý Đại Đương Gia kia? Ông ta vừa hỏi xong, tất cả mọi người trong phòng đều im bặt. Đúng vậy, nếu như đã nói là mặc cả, vậy thì nhiệm vụ quan trọng này giao cho ai đây? Ai dám đi bàn chuyện này với một tên sơn tặc giết người không chớp mắt? Mọi người trong phòng đều cúi đầu xuống, không một ai dám đi làm chuyện mạo hiểm này. Đi nói đạo lý với một kẻ không bao giờ nói đạo lý , chuyện này còn khó hơn cả chuyện huấn luyện cho một đàn dê tuân thủ theo quy tắc, thậm chí là còn khó hơn cả chuyện bắt lũ sói không được ăn bầy dê, và còn khó gấp vạn lần so với chuyện bắt dê ăn thịt sói. Ít nhất, những phú hộ yêu mạng sống của mình đều cho rằng như vậy. - Ta và Ngô đại nhân đều là mệnh quan triều đình, chuyện này đương nhiên là không thể để ta và Ngô đại nhân ra mặt được. Trương Tam Hằng nói một cách nghiêm túc: - Điểm này thì không cần phải nghi ngờ, Ngô đại nhân thân là quận thủ quận Đông Bình, đường đường là quan tứ phẩm làm sao có thể đi đàm phán với lũ sơn tặc đó được? Ngô Tỉnh Chi vội vàng gật đầu: - Nếu như có thể bảo đảm lão bách tính quận Đông Bình bình an vô sự thì có bảo ta cầm đao vác thương đi giết đám sơn tặc đó thì ta quyết cũng không từ. Nhưng chuyện này lại liên quan đến thể diện của triều đình, quan viên không thể ra mặt. Như thế này đi, các vị ngồi đây hãy tiến cử ra một người, Trương đại nhân có thể cử người tiễn ra khỏi thành, rồi sẽ thương lượng với đám sơn tặc đó ở bên ngoài thành, nếu như có thể đàm phán thành công thì thôi còn nếu không thì cùng lắm tôi và các vị cùng chết một trận, bảo vệ sự bình yên cho trăm họ! Y nói mấy câu này với một giọng dõng dạc và vẻ mặt nghiêm trang nhưng lại không thể thuyết phục được những người đang có mặt ở trong phòng, ai cũng không bằng lòng đi vào nơi nguy hiểm, chuyện này chẳng khác đưa mình vào chỗ chết cả. Ngô Tỉnh Chi và Trương Tam Hằng đưa mắt nhìn nhau, rồi ngầm trao đổi bằng ánh mắt. Trương Tam Hằng đã hiểu, ông ta hắng giọng rồi nói một cách nghiêm túc: - Nếu như mọi người đều cảm thấy không thể đi thỏa hiệp với đám sơn tặc thì ta với thân phận là quận thừa quận Đông Bình, mệnh quan triều đình về quân sự có quyền lực cao nhất thì càng không thể làm ra những chuyện làm nhục quốc như vậy được. Như thế này đi, chư vị hãy cứ quay về nhà đi, sau đó thì hãy tập hợp hết gia đinh trong nhà lại bảo bọn chúng đến tập hợp ở sàn đấu võ, sau đó ta sẽ dán cáo thị, kêu gọi dân chúng trong thành đồng tâm hiệp lực bảo vệ thành, hơn một vạn người của Vận Thành tập hợp lại lẽ nào lại không bảo vệ được thành! Nếu như thành bị phá ... chư vị cũng như lão phu đều được coi là tận trung báo quốc. Những lời miệng lưỡi nhà quan này, Trương Tam Hằng đúng là có chút nói khoa trương lên. - Chi bằng ... Bùi Thế Sinh đứng dậy và nói: - Chi bằng chúng ta cùng chọn ra vài người cùng đi đến đàm phán với đám sơn tặc kia, như vậy sẽ có thêm nhiều đối sách hơn. Mấy phú hộ khác đồng thanh nói: - Như vậy cũng tốt!... ... Mùng bốn tháng 10, Lý Nhàn đích thân thống lĩnh hơn hai vạn binh mã của Nhuệ Kim doanh, Hậu Thổ doanh, Thanh Mộc doanh và Hồng Thủy doanh rời khỏi Cự Dã Trạch hùng hùng hổ hổ đến ngoài thành Vận Thành. Đại quân dừng lại phía bên ngoài thành khoảng 20 dặm, cờ bay phấp phới, binh sĩ phấn khởi. Ngày trước khi Trương Kim Xưng còn ở trong Cự Dã Trạch cũng đã từng dẫn quân đến vây khốn Vận Thành nhưng lần đó khẩu khí của Trương Kim Xưng không lớn như thế này, trong tay y cũng không có vũ khí công thành, tuy rằng có hàng vạn binh mã như lại không bằng tinh binh của Yến Vân Trại, cứ cho là y muốn công thành thì cũng không thể trong chốc lát là có thể tấn công được thành. Cho nên phú hộ trong Vận Thành liền gom góp 2 vạn quan Nhục Hảo và hàng nghìn thạch lương thảo là có thể tống cổ bọn chúng rồi. Điểm tốt của con người Trương Kim Xưng là ở chỗ nếu y có được lợi lộc là y liền đi luôn, biết rằng Vận Thành không dễ gì tấn công được cho nên y đành phô trương thanh thế một phen, còn điểm không tốt của y chính là số lần phô trương thanh thế của y quá nhiều. Toàn bộ quận binh hơn sáu nghìn người do Ngô Tỉnh Chi và Trương Tam Hằng trong lúc vội vã có thể tập hợp được đều đang đứng ở trên thành, nhiều binh sĩ đều ở đây, Ngô Tỉnh Chi đã đủ tự tin để đứng thẳng lưng. Y chưa bao giờ lãnh binh, cho nên không có khả năng phán đoán về số lượng của binh sĩ, chỉ cảm thấy binh lính của mình đã đứng kín thành, nhìn qua thì cũng không thua kém gì đám sơn tặc của Cự Dã Trạch bên ngoài thành. Y quay đầu lại nói với đám người Bùi Thế Sinh đã lo sợ đứng núp ở phía sau: - Đừng có vội ra khỏi thành, ta phải xem xem cái tên Lý tướng quân nổi tiếng là thiện chiến trong truyền thuyết sẽ có cách gì để phá thành, nếu như cứ như vậy ra khỏi thành thì sẽ khiến hắn khinh thường mình. Đội cung tiễn thủ ở trên thành cũng đã sẵn sàng. Lần trước khi Trương Kim Xưng tấn công thành, Ngô Tỉnh Chi không hề lên thành, y khiếp sợ trước uy danh ăn thịt người sống của Trương Kim Xưng nên không dám ló mặt ra. Nhưng lần này thì khác, y đối mặt với binh mã của Yến Vân Trại nổi tiếng là nhân nghĩa nên trong lòng đã vơi đi vài phần sợ hãi. Sau khi đưa ra chủ ý, Ngô Tỉnh Chi sai binh lính mang ghế tới, rồi đường hoàng ngồi xuống, chuẩn bị quan sát cái tên Lý tướng quân dám cả gan đòi hai triệu quan sẽ đối phó như thế nào.