.
Lý Mậu và Lý lão đầu là hai người tay nắm tay cùng nhau chạy về hướng vách đá, vừa chạy vừa hô khàn cả giọng một câu:
- Nhóm hảo hán Yến Vân trại phải báo thù cho chúng ta đấy.
Hai cha con nhìn nhau cười, giờ khắc này dường như cũng theo nụ cười của hai người bọn họ mà dừng lại.
Nhìn thấy hai người bọn họ đã chạy tới mép vách đá, Lưu Thế Bảo mới kịp phản ứng là hai thôn dân kia muốn chạy, y cũng không biết nơi đó là một vách đá, cho nên ngay lập tức đuổi về hướng đó, mười mấy thân binh cũng chạy vội theo ở đằng sau. Bởi vì định tập kích Yến Vân trại vào ban đêm cho nên binh lính không dám châm đuốc, trong rừng tối đen không thể phân biệt được phương hướng, tiếng kêu lúc Lý Mậu nhảy xuống vách đá ngược lại lại khiến cho Lưu Thế Bảo nhận ra được chỗ vọng lại, y cắn răng trợn mắt, trong lòng nghĩ các ngươi tự tìm đường chết thì đừng trách ta vô tình.
Lúc hai người Lý lão đầu và Lý Mậu thả người nhảy xuống, bỗng nhiên trong bụi cỏ có hai người nhào qua một trái một phải chặn ngan ôm lấy hai người bọn họ, không đợi bọn họ kịp phản ứng liền bị người ta kéo vào trong bụi cỏ, miệng hai người đều bị bịt lại.
Lưu Thế Bảo mang người mau chóng đuổi tới, Lưu Thế Bảo xông lên đằng trước nhất mơ hồ nhìn thấy phía trước có một bóng người nhoáng lên một cái liền không thấy đâu, y lập tức giảm bớt tốc độ thật cẩn thận đi qua, chỉ có điều y làm sau biết được phía trước là mép vách đá? Cầm đao đi về phía trước tìm tòi bỗng nhiên thấy dưới chân bước vào khoảng không, nhanh chóng muốn lui về sau nhưng làm sao còn kịp nữa, thân mình nghiêng về phía sườn ngã xuống, một tiếng kêu thảm thiết từ dưới vọng lên sau đó không còn tiếng gì nữa. Đáng thương cho y đường đường là tứ phẩm Ưng Dương lang tướng trải qua trăm trận chiến, lại đơn giản trượt chân ngã xuống sườn đồi chết khiến người khác cảm thán.
Thân binh ở đằng sau nhìn thấy tướng quân lảo đảo ở phía trước một chút liền không còn tung tích, sau đó là một tiếng "a" to. Nghe tiếng kêu từ trên xuống dưới càng ngày càng xa đám thân binh phát hiện ra không đúng, người phía sau vội vàng dừng lại. Có người còn cẩn thận đi lên vách đá nhìn xuống, làm sao có thể nhìn thấy bóng dáng của Lưu Thế Bảo. Nếu là ban ngày có lẽ còn nhìn thấy được một thi thể bị rơi bẹp, lúc này tối tới mức đến đồ vật ở ngoài mấy mét còn không nhìn thấy rõ, huống chi là người chết ở dưới mười mét?
Thân binh của Lưu Thế Bảo bị doạ đến mức sắc mặt trắng bệch, ngây ngốc đứng ở đó không biết phải làm sao. Một lúc sau mới có người kịp phản ứng vội vàng quay về bẩm báo với Phùng Hiếu Từ, chỉ có điều y vừa mới chạy về vài bước bỗng nhiên dưới chân vấp té nhào vào trong bụi cỏ, lần này bị ngã rất đau, binh lính này hừ một tiếng chỉ cảm thấy nội tạng trong bụng trong ngực tựa hồ bị ngã đến mức đảo lộn hết vị trí rồi. Đang định đứng lên, bỗng nhiên cảm giác trên cổ lành lạnh, theo bản năng đưa tay sờ một chút quả thật là một cánh tay trắng mịn. Đến lúc này y mới kịp phản ứng thì trên cổ đã bị rạch một đao, mà cảm giác đau đớn mãi cho đến lúc mắt y tối sầm lại mới từ từ bắt đầu, tử vong từ từ đến sau đau đớn.
Đúng lúc này, bỗng nhiên bốn phía vang lên những tiếng ồn, ngay sau đó không biết bao nhiêu bóng đen từ trong bụi cỏ đúng lên, sau đó hô to một tiếng, mũi tên lông vũ như mưa bắn về phía đội ngũ Hữu Hầu vệ. Trong bóng đêm cũng không biết trong bụi cỏ rậm tạp có bao nhiêu người, chỉ nghe thấy tiếng dây cung ong ong vang lên rất nhanh khiến cho đội Hữu Hầu vệ vang lên tiếng thét thê lương.
Trong đêm đen căn bản không thể ngắm, mà thực tế đội người mai phục căn bản cũng không cần ngắm, chỉ cần bắn mũi tên hướng ra ngoài, đội Hữu Hầu vệ dài như trường long ở ngoài mười mét quá dày đặc, mũi tên lông vũ bay đến, lập tức bắn trường long mất một tầng thịt.
Một binh lính chưa kịp phản ứng đã bị một mũi tên lông vũ xuyên qua hốc mắt, thân thể y lung lay mạnh nhưng không hề ngã xuống, bởi vì đột nhiên bị đâm xuyên qua hốc mắt nên chỉ cảm thấy trong đầu ong một chút, vẫn còn có thể theo bản năng đưa hai tay lên sờ hai mắt của mình. Nhưng tay vừa mới nâng lên đã mềm rũ xuống, trong đầu y mất đi ý thức, thân mình đổ gục về phía trước, đỉnh của mũi tên đâm xuống mặt đất lại cắm vào sâu hơn, phụt một cái đâm xuyên qua gáy.
Y đến hô cũng không kịp liền chết tại chỗ, nhãn cầu bị mũi tên lông vũ xuyên qua và những thứ màu trắng lẫn máu chậm rãi chảy từ trong hốc mắt ra.
- Địch tập kích.
Có người hô to lên, lại chính vì vậy mà bị không biết bao nhiêu mũi tên lông vũ bắn tới. Một tiếng địch tập kích này vừa hô lên, người này mới rút đao ra đã bị hơn mười mũi tên lông vũ bắn trúng, y lắc lư vài cái liền ngã oặt xuống, thân thể ngã xuống đất, vì thế mũi tên lông vũ cắm trước người đâm thủng qua lưng.
Tập kích quá đột ngột khiến cho ngay cả Phùng Hiếu Từ ngay lúc đầu cũng không kịp phản ứng.
May mắn giáp trụ tướng quân của ông đủ dày, có hai mũi tên lông vũ bắn lên trên người ông nhưng lại bị áo giáp ngăn lại không xuyên qua được, xích giáp trên người ông là công cụ phòng thủ mũi tên lông vũ loại tốt nhất, từng vòng mũi sắt thành công ngăn lại mũi tên lông vũ. Nhưng mặc dù như vậy, Phùng Hiếu Từ bị hai mũi tên này bắn trúng gần như là rơi từ trên lưng ngựa xuống. Tung hoành sa trường hai mươi năm, đây là lần đầu tiên Phùng Hiếu Từ cảm giác mình phạm phải một sai lầm lớn.
Ông cũng không biết thực ra lịch sử đã thay đổi, nếu như không phải nhân mã Yến Vân trại của Lý Nhàn sớm đã đánh chết Trương Kim Xưng, như vậy hai năm sau ông bởi vì khinh địch liều lĩnh mà trúng mai phục của Trương Kim Xưng chết trận sa trường. Nhưng ông biết biết mình lần này quá khinh địch rồi, bản thân từ trong đó nghĩ ra diệu kế cũng không lọt qua được con mắt của Yến Vân trại.
Đây là địa bàn của kẻ địch, tai mắt của bọn chúng nhiều không kể xiết, làm sao có thể giấu diếm được?
Phùng Hiếu Từ trúng hai mũi tên suy nghĩ cũng không bị cắt ngang, ngược lại ngay lúc đầu đã nghĩ ra điểm mấu chốt.
- Kết trận, nâng lá chắn.
Phùng Hiếu Từ lớn tiếng quát lên, trong tai nghe thấy được tiếng kêu rên của thủ hạ bị trúng tên.
Trên thực tế, Phùng Hiếu Tử bởi vì quá kiêu ngạo, lúc ông cho rằng bản thân đã đủ coi trọng đối thủ, thật ra vẫn khinh thường đám phản tặc. Tuy coi biết rõ nhân mã Yến Vân trại cũng từng là phủ binh của Đại Tuỳ, nhưng từ trong thâm tâm vẫn quả quyết chưa từng nghĩ đến rằng mình sẽ thất bại.
Lúc không biết bao nhiêu mũi tên từ trong bóng tối bay tới, ông vẫn không cho rằng binh lính của mình sẽ thất bại.
Mà phản ứng của Phùng Hiếu Từ cũng xứng đáng được gọi là gặp nguy không loạn thấy biến không sợ hãi, ông một mặt lớn tiếng hô đám lính nâng lên lá chắn phòng ngự, một mặt hạ lệnh cho cung tiễn thủ bán trả. Tuy rằng không nhìn rõ kẻ thù cụ thể ở đâu, nhưng chỉ cần dùng mũi tên lông vũ phản kích ngăn chặn kẻ thù, không cho đám phản tặc tiến lại gần thì sẽ không thất bại. Phủ binh Đại Tuỳ được huấn luyện vào lúc này cũng bộc lộ ra tố chất kinh người, ban đầu khi mới bị tập kích thì sợ hãi nhưng rất nhanh sau đó đã bắt đầu phản kích.
Bởi vì đội ngũ quá mức hẹp và dài, dưới sự chỉ huy của Phùng Hiếu Từ bắt đầu nhanh chóng tụ lại để kết trận, sau đó một mặt đánh trả lại bằng mũi tên lông vũ về phía rừng rậm, một mặt chậm rãi lui về phía sau. Trong rừng quá tối, tối đến mức hai bên giao chiến đều không lựa chọn cận chiến mà dựa vào mũi tên lông vũ để công kích. Đa phần mũi tên lông vũ đều bị cây cối ngăn chặn, nhưng vẫn giống như trước không ngừng có người trúng mũi tên ngã xuống đất.
Lý Nhàn cầm trong tay một cây cung cứng mà Diệp Hoài Tụ đã đặc biệt chế tác cho hắn đứng lẳng lặng sau một cây đại thụ, thỉnh thoảng có mũi tên lông vũ bay tới bắn trúng vào cành cây phát ra tiếng ba ba. Hắn vẫn không hề ra tay, mà chỉ nghiêng tay lắng nghe. Lúc giọng nói của Phùng Hiếu Từ lớn tiếng hạ lệnh bị hắn nắm bắt được, khoé miệng Lý Nhàn gợi lên một chút ý cười.
- Chính đông, đuốc.
Lý Nhàn lớn tiếng hô một câu.
Binh lính Yến Vân trại ở trên cây và trong bụi cỏ lập tức châm đuốc ném vào phía Lý Nhàn hô, trong một lúc hơn hai trăm cây đuốc châm lửa cháy hừng hực ném về phía bên phải đội ngũ. Binh lính Yến Vân trại ẩn thân trên tàng cây ném cây đuốc rất xa, rất nhiều cây đuốc đánh đúng vào người binh lính Hữu Hầu vệ. Lúc đốm lửa văng khắp nơi, lần lượt chiếu rọi từng khuôn mặt thất kinh.
Mấy trăm cây đước bay qua, chỗ Phùng Hiếu Từ đứng lập tức sáng lên.
- Tướng quân cẩn thận.
Thôi Chí cố gắng xông lên trước người Phùng Hiếu Từ, không đợi y kéo Phùng Hiếu Từ từ trên lưng ngựa xuống, một mũi tên phá giáp chuỳ phá không nhanh chóng bay đến, mũi tên lông vũ chuẩn xác tìm đến Phùng Hiếu Từ, bắn trúng chân trái Phùng Hiếu Từ. Xích giáp chỉ có thể bảo vệ nửa người trên, chân bị lộ ra bên ngoài mới là mục tiêu công kích của Lý Nhàn. Hơn nữa từ lúc bắt đầu, Lý Nhàn đã không có ý định giết Phùng Hiếu Từ.
Phùng Hiếu Từ kêu to một tiếng, một mũi tên mười phần sức lực không ngờ bắn xuyên qua một bên bắp đùi của ông, đầu mũi tên xuyên qua chân đâm lên yên ngựa, không ngờ ghim chặt chân của ông ở đó. Thôi Chí tiến lên kéo Phùng Hiếu Từ từ trên lưng ngựa xuống, động đến mũi tên lông vũ khiến Phùng Hiếu Từ đau đến mức toàn thân toát đầy mồ hôi.
- Mở kết trận, trời quá tối, tuyệt đối không được để cho kẻ địch tới gần.
Ông vội vàng dặn dò.
Thôi Chí gật đầu, cho một tên thân binh cõng Phùng Hiếu Từ, y tự mình cầm tấm chắn đứng một bên bảo vệ lùi về phía sau, đúng vào lúc thân binh đó cõng Phùng Hiếu Từ lên, mũi tên phá giáp chùy lần thứ hai bay đến từ trong rừng cây hắc ám, chuẩn xác trúng vào một cánh tay của Phùng Hiếu Từ, mũi tên này giống hệt như mũi tên trên đùi ông, cũng bắn xuyên qua cánh tay của ông. Phùng Hiếu Từ đau đến mức kêu thảm một tiếng, trước mắt tối sầm thần trí lập tức rơi vào mơ hồ.
- Đừng tới gần, chỉ dùng cung tiễn giết địch.
Lý Nhàn nhỏ giọng hạ lệnh, lập tức lắc mình tránh phía sau đại thụ.
Thân binh dùng tiếng kèn truyền đạt lại mệnh lệnh, sau khi tiếng kèn vang lên, nhân mã Yến Vân trại bắn ra mũi tên lông vũ còn dày đặc hơn trước gấp vài lần. Phủ binh Hữu Hầu vệ vừa đánh vừa lùi, không ngừng dùng cung tiễn bắn trả, nhưng cung tiễn của bọn họ rốt cuộc có bắn trúng kẻ thù hay không thì không ai biết, bọn họ ở trên đường mà địch ở trong rừng cây, bản thân rơi vào hoàn cảnh xấu. Mà kẻ địch chỉ toàn không ngừng hò hét, cũng không có người tới gần. Nhưng mà càng như vậy, áp lực đối với binh lính Hữu Hầu vệ càng lớn.
Bọn họ đang lui mà địch đang đuổi.
Kẻ địch đuổi theo nhưng cố tình không chịu tới gần, chỉ là rất ti tiện không ngừng dùng cung tiễn và liên nỏ bắn.
Cứ như vậy rút lui xuống chân núi, bỏ lại một đường toàn thi thể.
Nhìn thấy đã rút lui tới chỗ trống trải dưới chân núi, Phùng Hiếu Từ cố gắng lấy lại tinh thần chỉ huy binh lính kết trận. Không thể để lưng đặt ở trước mặt cung tiễn của kẻ địch, cứ tiếp tục như vậy vẫn chưa thực sự giao chiến thì binh lính đã chết rất nhiều khiến cho Phùng Hiếu Từ khó có thể chấp nhận. Ông đoán rằng kẻ địch không dám tới gần, nhưng thật không ngờ quân tặc lại tiến gần nhanh tới như vậy. Loại tố chất này mới khiến cho Phùng Hiếu Từ giật mình nhận ra đối thủ của mình cũng là trải qua trăm trận chiến.
Không thể tiếp tục rút lui, trong hoàn cảnh tối đen như vậy cho dù binh lính Hữu Hầu vệ có tố chất đi chăng nữa, nhưng dưới áp lực như vậy khó tránh khỏi việc sụp đổ.
- Kết trận, không cần rút lui nữa.
Giọng nói của Phùng Hiếu Từ trở nên khàn khàn, trong đó tràn đầy chua xót.
Dưới sự chỉ huy của Thôi Chí, binh lính Hữu Hầu vệ bối rối tập hợp lại một chỗ, bởi vì lúc trước lùi lại trong bóng đêm, quan quân hô hào giữ vững đội hình liền trở thành đối tượng công kích của kẻ địch, cho nên từ trên núi rút lui Lữ Suất, Giáo Uý các quan cấp thấp chết thảm rất nhiều.
Lý Nhàn một đường đuổi theo quân rút lui Hữu Hầu vệ, khi thấy Hữu Hầu vệ ở chỗ trống trải dưới chân núi bắt đầu kết trận không nhịn được tán thưởng một câu. Mặc dù như vậy, nhưng binh lính Hữu Hầu vệ vẫn chưa hề sụp đổ, bởi vậy có thể nhận thấy Phùng Hiếu Từ trị quân quả thật không tầm thường. Nếu đổi lại là một đội quân bình thường, đêm tối bị tập kích bất ngờ sớm đã sụp đổ rồi.
- Tướng quân, Hữu Hầu vệ đang kết trận, có tấn công hay không?
Hùng Khoát Hải một thân trọng giáp tiến đến bên người Lý Nhàn nóng lòng hỏi.
- Công, gà trống sắp gáy rồi
Lý Nhàn duỗi lưng cười một cái nói:
- Nếu như ngươi thật sự ngứa tay rồi, cho Hậu Thổ Doanh của ngươi đi ra đi. Bản thân ngươi cũng có thể đi, nhưng nếu như đâm chết Phùng Hiếu Từ ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
- Quăng xong rồi thì thu binh, để lại một nghìn người hò hét bắn tên, những người khác đi ngủ.
Hắn lắc lắc cánh tay, từ đầu đến cuối chỉ bắn có hai mũi tên mà giống như rất mệt mỏi.
- Ngủ? Cuộc chiến này đánh cũng quá không thoải mái đi.
Hùng Khoát Hải lầm bầm nói.
- Vậy ngươi có thể một mình xông trận, đương nhiên, một binh lính cũng không cho mang theo.
Lý Nhàn chắp tay sau lưng quay về, vừa đi vừa nhìn rất tự nhiên nhàn nhã ngâm thơ:
- Đãi đái thu lai cửu nguyệt bát, ngã hoa khai hậu bách hoa sát...
(Bài thơ Vịnh hoa cúc của Hoàng Sào)