Chương 229. 1: Hỏi Đường

Tướng Minh

Trí Bạch 18-09-2024 21:31:20

Phùng Hiếu Từ chỉ dẫn theo hơn mười hộ về và hai chiến tướng đắc lực Hổ Bí lang tướng Thôi Chí và Ứng Dương lang tướng Lưu Thế Bảo, cả đoàn người thay y phục rồi phóng ngựa như bay về phía Cự Dã Trạch. Ông dự định là sẽ đích thân đi tìm hiểu địa hình của Cự Dã Trạch rồi mới quyết định cách đánh cho trận chiến này, dù gì thì tấm bản đồ mà quận thủ quận Đông Bình Ngô Tỉnh Chi đưa cho ông quá đơn giản. Hơn nữa, Phùng Hiếu Từ hiểu rất rõ mức độ hiểm nguy của trận chiến này cho nên mới đặc biệt phái đi một đội tình báo đi tìm hiểu trước, ông còn chuẩn bị đích thân đi điều tra để tránh những điều không đáng có xảy ra. Vì đảm bảo an toàn, ông đã đặc biệt hạ lệnh cho 1000 tinh kỵ đi theo ở đằng sau với khoảng cách là 300 – 400 mét. Dù sao thì ông và mọi người cũng đang đi điều tra trong phạm vi của Yến Vân Trại, ai mà dám chắc được rằng sơn tặc của Yến Vân Trại không xông ra cướp tiền. Cách Lương Sơn 4 -5 dặm, từ đằng xa đã có thể nhìn thấy được đỉnh núi với cây xanh phủ kín. Phùng Hiếu Từ nhìn thấy phía trước không xa có một sơn trang nhỏ, nên hạ lệnh cho mọi người xuống ngựa đi bộ tới đó. Thôn trang này khá nhỏ chỉ có hơn một trăm hộ gia đình. Sau khi đã tới bên ngoài của sơn trại, Phùng Hiếu Từ liền dừng chân lại quan sát rồi sau đó khẽ chau mày, trong lòng không tránh khỏi được vài phần không thoải mái. Hổ Lang bí tướng Thôi Chi nhìn thấy sắc mặt không tốt của ông, cũng thở dài một tiếng. Y cùng với Lưu Thế Bảo đã theo Phùng Hiếu Từ đã bao nhiêu năm rồi, nên trong ông lòng đang nghĩ ngợi điều gì thì hai người đều rất rõ. Suốt một chặng đường từ chỗ ở của đến quận Đông Bình, họ đã chứng kiến không biết bao nhiêu là thảm cảnh, làng mạc bị tàn phá, ruộng đồng bỏ hoang, chó hoang sói đói thì nhìn đâu cũng thấy nhưng người thì kiếm không được vài người. Làng bản bị tàn phá, đồng ruộng đều bị bỏ hoang, khoảng một trăm dặm quanh đây không tìm thấy một chút sinh khí. Khi đến quận Đông Bình cảnh tượng đầu tiên họ nhìn thấy cũng như vậy, cho nên Phùng Hiếu Từ đành phải lấy cớ là do sơn tặc bạo tàn để khích lệ và động viên binh sĩ, nhưng càng đến gần Cự Dã Trạch thì khung cảnh lại càng khác lạ. Cách Cự Dã Trạch khoảng 100 dặm, cuộc sống của những người dân gần đó lại diễn ra vô cùng bình thường, no đủ hạnh phúc, đồng ruộng thì vô cùng sạch sẽ. Những cảnh tượng của bên ngoài thôn trang này cũng đủ để khiến người ta sinh ra những nghi ngờ. Bây giờ đã đến tháng 10 rồi cho nên trên đồng ruộng sớm đã không còn việc gì để làm nữa, cách đó không xa còn có thể nhìn thấy một cái đình lớn dưới gốc cây dương liễu, cũng có không ít người đang vây quanh đó không biết là đang làm gì. Họ đến gần mới biết được rằng, thì ra có hai ông già đang ngồi trong định thư thái đánh cờ, cho nên xung quanh cũng có rất nhiều người dân đam mê chơi cờ đứng xem. Thỉnh thoảng mới có người hạ nước cờ cho nên cũng có tiếng tranh cãi kịch liệt. Mặc dù là họ đang tranh cãi đó nhưng lại không hề tỏ ra phẫn nộ, tức giận, cứ như là mỗi ngày đều như vậy nên quen rồi. Có lẽ vì quá tập trung vào ván cờ nên khi có hơn 20 người lại tới những người nông dân này không hề có bất cứ phản ứng gì, chơi cờ cứ tiếp tục chơi cờ, xuất chiêu cứ tiếp tục xuất chiêu, và tranh cãi cứ tiếp tục tranh cãi. Tiếp tục nhìn về phía trước thì lại nhìn thấy một con suối nhỏ, có 4-5 người nông phụ đang ngồi đó giặt quần áo, cũng không biết họ đang bàn luận về vấn đề gì mà thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng cười đùa, âm thanh đến là vui tai. - Đã không biết là bao lâu rồi không nhìn thấy cảnh tượng an nhàn, hạnh phúc như thế này rồi? Phùng Hiếu Từ thì thầm. Lưu Thế Bảo cũng là một người hiểu chuyện, sắc mặt của y cũng có chút tức giận: - Nơi đây dân chúng lại làm hàng xóm với sơn tặc, mới nghĩ đến mà cảm thấy cũng chẳng có gì là tốt đẹp cả. Ngày trước, Trương Kim Xưng ở đây cũng không phải là không có binh lính đến tiêu diệt, nhưng tất cả đều do dân chúng vùng ngoài trạch thông báo tin tức cho chúng nên chúng ta mới biết bao nhiêu lần thất bại. Theo tôi thấy chúng ta hãy giết hết bọn họ đi. Phùng Hiếu Từ biết Lưu Thế Bảo là người ác miệng nhưng làm người lại không phải như vậy, nên những lời vừa rồi ông coi đó chỉ là những lời nói lúc tức giận, nhưng Phùng Hiếu Từ vẫn nghiêm túc nói: - Ngày nay phía bắc sông Trường Giang, hầu như các quận đều có sơn tặc làm loạn, càng tiến gần đến quận trị thì cuộc sống của người dân lại càng khổ cực, nhưng những vùng giáp với sào huyệt của sơn tặc thì cuộc sống của người dân lại càng ổn định, no đủ, điều này không khỏi khiến cho người ta phải suy ngẫm. Thôi Chí thở dài đáp lại: - Đến sơn tặc còn hiểu được đạo lý thỏ không ăn cỏ gần hang, không làm hại đến dân chúng sinh sống trên địa bàn của chúng. Lưu Thế Bảo liền hỏi: - Thỏ không ăn cỏ gần hang? Nhưng đối với triều đình mà nói, cái hang này quá lớn, bách tính trong thiên hạ đều là cỏ gần hang. Những lời nói này của y đúng là có chút bất kính, ý nghĩa trong đó gần như là ám chỉ Hoàng đế mới chính là con thỏ lớn nhất. Phùng Hiếu Từ khoát tay ra hiệu cho Lưu Thế Bảo không được nói nữa, ông nhìn về những dãy núi trùng trùng điệp điệp đằng xa mà không khỏi thở dài: - Những lời này về sau các ngươi tốt nhất là đừng nên nói nữa. Chúng ta đều là quân nhân của Đại Tùy, nếu đã là quân nhân của Đại Tùy thì diệt tặc vệ quốc, bảo vệ xã tắc, mở mang bờ cõi, đánh đuổi man di chính là nhiệm vụ của chúng ta, còn những chuyện của triều đình không phải là những chuyện chúng ta nên lo. Thôi Chí và Lưu Thế Bảo liền cúi đầu xuống và nói: - Thuộc hạ đã nhớ! Phùng Hiếu Từ cười cười, chỉ về chiếc đình và nói: - Đi, chúng ta qua đó xem nào, nói không chừng có thể thăm dò được tin tức gì đó. - Tướng quân vẫn nên cẩn thận thì hơn, chúng tôi qua đó là được rồi. Người dân ở đây đã coi sơn tặc là láng giềng thì chắc chắn cũng là hạng người độc ác, tàn nhẫn, ngộ nhỡ bọn họ nổi dậy lòng tham, quấy nhiễu ngài. Thôi Chí khuyên can. Phùng Hiếu Từ vuốt chòm râu trắng xám dưới cằm nói: - Từ lúc tòng quân đến giờ, những trận đánh mà ta tham gia, bất kể lớn bé thì cũng đã hơn trăm trận rồi. Cứ cho là dân chúng ở đây bạo tàn, lẽ nào còn có thể hù dọa được ta hay sao? Nếu như ta mà bị đám dân thường này hù dọa thì ta còn mặt mũi đâu mà dẫn dắt mấy vạn tinh binh của Hữu hầu vệ nữa. Mặc dù ông đang nói đùa nhưng vẫn toát ra được phong thái đầy tự tin. - Ông cụ, thôn của mọi người ở đây gọi là gì vậy? Phùng Hiếu Từ đưa dây cương của chiến mã cho người hầu, rồi bước đến trước đình, hỏi chuyện một ông lão đang đứng xem đánh cờ. Người này thoạt nhìn thì cũng khoảng 50 tuổi, mặc một bộ quần áo màu đất rộng rãi, đang đứng chắp tay sau lưng xem đáng cờ, nghe thấy có người hỏi mình liền quay đầu lại nhìn, nhưng lại tỏ ra không vui vẻ gì. Có lẽ là ông ta bị người khác làm mất hứng hoặc cũng có thể là không muốn nói chuyện với người lạ nên ông ta lạnh lùng nhìn Phùng Hiếu Từ rồi đáp một câu gọn lỏn: - Không có tên! - Thôn không có tên, vậy ông họ gì? Phùng Hiếu Từ vẫn cười ha ha bắt chuyện. Ông cụ nhíu mày, trả lời với giọng điệu có chút nổi nóng: - Con người của người thật là phiền phức, có thể đừng làm phiền ta xem đánh cờ được hay không?