Vương Khải Niên cười lạnh nhìn đám người Bùi Thế Sinh, phát hiện ra bản thân so với họ thật là cao lớn và uy nghiêm. Mấy người họ ngồi trên chiếc ghế quá thấp mà, mấy người trưởng thành ngồi ở đó so với chuyện họ ngồi trên mặt đất còn xấu hổ hơn nhiều, còn chiếc ghế mà Vương Khải Niên ngồi thì lại quá cao. Nếu như không phải y hết sức nhướng mông lên thì cũng sẽ không ngồi được rồi. Một cao một thấp, đây chính là thứ mà y muốn.
- Các ngươi nói xem, quận thủ Ngô đại nhân Ngô Tỉnh Chi của mấy người có để tiện hay không? Tướng quân nhà ta còn khách khí viết thư cho hắn, hắn thật là không lịch sự chút nào cả, đến viết một lá thư trả lời lại cũng không có, nhưng thôi cũng không tính làm gì, lại còn dám lên kế hoạch kháng cự lại binh uy của tướng quân nhà ta, lẽ nào hắn cho rằng Vận Thành nhỏ bé như vậy có thể chống cự lại được với mấy vạn tinh binh của Yến Vân Trại chúng ta hay sao? Ta nói cho mấy người biết, chúng ta có tận 20 chiếc máy ném đá như vậy, nếu không phải là tướng quân nhà chúng ta nhận từ không muốn làm hại đến những người dân vô tội của Vận Thành thì chúng ta sớm đã san bằng nơi này rồi.
Y cúi người xuống, mở to hai mắt và hỏi: - Các ngươi nói xem, Ngô Tỉnh Chi có để tiện hay không?
Bùi Thế Sinh nghiêng đầu một cách khó khăn nhìn mấy phú hộ khác đang cùng ngồi trên chiếc ghế với mình, nhưng ai cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Vương Khải Niên lại cúi thấp người hơn nhìn chằm chằm bọn họ bằng ánh mắt sắc lạnh. Không trả lời, bọn họ lại sợ cái người có bộ dạng đáng sợ trước mặt sẽ dùng thủ đoạn gì đây để đối phó với họ. Bùi Thế Sinh cắn răng nói khẽ một chữ: - Để tiện! Nói xong chữ này, ông ta lại nhớ đến chuyện Ngô Tỉnh Chi và Trương Tam Hằng đã hạ lệnh đóng cổng thành, trong lòng Bùi Thế Sinh lại cảm thấy thoải mái được vài phần. Thấy Bùi Thế Sinh đã trả lời nên mấy phú hộ khác cũng lần lượt nghiến răng nghiến lợi lên tiếng trả lời: - Để tiện!
- Thực sự là rất đê tiện!
- Ừ?
Vương Khải Niên mỉm cười nói tiếp: - Nếu mấy người đều cho rằng Ngô Tỉnh Chi là một người để tiện, Trương Tam Hằng cũng là một lão để tiện, vậy thì chúng ta có thể coi là cùng chung chí hướng rồi đó, như vậy chính sự cần bàn bạc cũng có thể coi là sẽ thuận lợi hơn nhiều rồi. Con người ta có một cái bệnh là nếu mà nói chuyện cùng với những người tâm đầu ý hợp thì chưa bao giờ nổi nóng hay làm khó ai khác, chỉ cần về cơ bản tạm ổn thì coi như xong. Con người ta ấy mà, chính là thích nói những lời hay, mặt lạnh như có trái tim nóng.
Nghe y nói như vậy, mấy người Bùi Thế Sinh khẽ thở phào một cái.
- Chuyện này . . . Vương thủ lĩnh à, chúng tôi đến lần này là muốn thương lượng với tướng quân chuyện tiền chuộc, dù sao thì hai triệu quan cũng là một con số quá lớn, cứ cho là chúng tôi tang gia bại sản thì cũng không thể góp đủ, xin Vương thủ lĩnh trước mặt tướng quân nói hộ chúng tôi mấy lời tốt đẹp, có thể . . . giảm đi một chút hay không?
Bùi Thế sinh thử hỏi một câu thăm dò.
Vương Khải Niên miệng cười nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng như vậy: - Lúc nãy không phải là ta đã nói với mấy người rồi hay sao? Tướng quân nhà ta là một nhân vật tầm cỡ như thế nào, làm sao có thể tự hạ thấp mình đi nói chuyện tiền bạc với mấy người cơ chứ? Tầm thường! Quá tầm thường! Tầm thường đến mức không thể tầm thường hơn! Ta là một người tầm thường nên mới được tướng quân giao cho xử lý chuyện này, các ngươi có chuyện gì thì trực tiếp nói với ta, không cần phải phiền hà đến tướng quân nhà ta.
- Vương thống lĩnh làm chủ?
Một tên phú hộ họ Vương Khác mạo hiểm lên tiếng.
- Quý tính ngươi là gì?
Vương Khải Niên hỏi.
Người nọ vội vàng trả lời: - Miễn quý họ Vương, nói không chừng 500 năm trước tôi và Vương thống lĩnh còn là người nhà nữa đó!
Vương Khải Niên cười cười đáp lại: - Đã là người nhà thì ta càng phải nể mặt mấy người rồi. Ý của ngươi là hai triệu quan là quá cao? Muốn nhờ ta nói hộ với tướng quân giảm xuống một ít? Ta có thể nói cho các ngươi biết rằng, chuyện này ta có thể làm chủ!
Người họ Vương kia vội vàng nói: - Đa tạ Vương thủ lĩnh đã chiếu cố!
Vương Khải Niên trầm ngâm một lúc rồi nói: - Hai triệu quan thực sự là hơi cao một chút, các người mặc dù là phú hộ nhưng nhất thời thì không thể nào gom góp được số tiền lớn như vậy, điểm này ta có thể hiểu được, như thế này đi, ta nể tình người cũng là họ Vương . .
Đám người Bùi Thế Sinh nhanh chóng lên tinh thần, chăm chú nhìn Vương Khải Niên, đợi chờ câu nói phía sau.
- Vậy thì ta miễn cho mười quan vậy, các ngươi chỉ cần góp một trăm chín mươi chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi quan là được, các ngươi thấy thế nào?
Y nhìn người họ Vương nói: - Ta đã mạo hiểm không sợ tướng quân trách tội để giúp mấy người, như vậy các ngươi đã hài lòng chưa?
Khóe miệng của tên phú hộ họ Vương khẽ co giật, nhếch miệng cười khổ hoàn toàn không nên biết nói gì. Mười quan, thuyết phục đến gãy cả lưỡi, cộng thêm việc nể mặt là người cùng họ Vương mà mới có thể giảm được mười quan tiên, đây chằng phải là đang cố ý làm nhục mặt người khác hay sao? Nhưng thủ lĩnh họ Vương kia vẫn giữ nguyên nét mặt nghiêm túc như vậy, giống như kiểu mười quan tiền chính là sự nhượng bộ và hi sinh vĩ đại lăm của y vậy đó. Nhìn cái bộ dạng của y giống như vì mười quan tiền nói không chừng sẽ bị tướng quân họ Lý kia trách tội vậy.
Bùi Thế Sinh nghĩ một rồi thì thấy rằng cứ đôi co với tên Vương thủ lĩnh này cũng chẳng phải là biện pháp hay ho gì, cho nên ông ta đứng dậy, chắp tay nói với Vương Khải Niên: - Vương thủ lĩnh, chúng ta vẫn cứ nên nói thật với nhau thì hơn, nói thật cứ cho là tướng quân sẽ thống lĩnh cả đội quân san bằng Vận Thành, thậm chí là san bằng cả quận Đông Bình thì cũng không thể nào kiếm đủ hai triệu quan đâu.
Vương Khải Niên gật đầu đáp lại: - Ngươi nói cũng rất có lý, ta sẽ quay về nói lại với tướng quân.
Thấy Vương Khải Niên đã có chút thay đổi thái độ, Bùi Thế Sinh chưa kịp vui mừng thì Vương Khải Niên đã bốp cho mấy câu: - Quay về ta sẽ nói với tướng quân, đem san bằng Vận Thành rồi chôn luôn cả người nhà của mấy người luôn, thử xem nếu đúng là không có đủ số tiền đó thì ta sẽ không trách ngươi.
- Vương thủ lĩnh . . .
Bùi Thế Sinh gần như van xin: - Ngài như vậy, đúng là không có cách gì để tiếp tục cuộc thương lượng này!
Vương Khải Niên nheo mắt lại rồi cười lạnh: - Vậy ngươi còn muốn thương lượng như thế nào?
Cách đó không xa có một bãi đất trống, Lý Nhàn đang chơi cờ với Thiết Lão Lang. Chỗ ngồi của hai người họ cách cũng không xa chỗ của Vương Khải Niên và đám người Bùi Thế Sinh, chỉ là cách có mấy bức tường người thôi, nhưng cũng đủ để mấy phú hộ kia không thể nhìn thấy họ, nhưng những gì mà Vương Khải Nguyên và mấy phú hộ kia nói với nhau thì hai người họ lại nghe rất rõ. Nghe thấy Vương Khải Niên đang cố tình chơi mấy phú hộ kia, Thiết Lão Lang khẽ cười: - Lão Vương này, đúng là biết cách hành hạ người khác mà!
Lý Nhàn gật đầu mỉm cười nói: - Dùng đúng người, nhân tài, nhân tài!