Chương 279.1: Nói Chuyện Thâm Sâu.

Tướng Minh

Trí Bạch 18-09-2024 21:32:36

Tướng quân để tất cả quân đầu hàng lại cho tôi, chẳng lẽ không sợ sau này thực lực của Yến Vân trại sẽ càng ngày càng lớn sao, lớn đến mức đến tướng quân cũng không nắm chắc có thể không chế sao? Lý Nhàn rót một chén rượu cho Trường Tu Đà, ôn hoà cười hỏi. Trương Tu Đà liếc mắt nhìn Lý Nhàn một cái, nhấc chén rượu lên một hơi uống cạn: - Thủ hạ của Vương Bạc chỉ là một đám rác rưởi, ngươi có thể coi trọng sao? Ta chỉ nói cho ngươi một chuyện, những binh lính kia nếu ngươi không cần thì giết hết toàn bộ đi, đừng có mà giả bộ có lòng tốt làm cái quái gì thánh nhân mà thả hết chúng đi. Đám thổ phỉ thả đi vẫn sẽ là thổ phỉ, cho dù bọn chúng theo ai cũng là tai hoạ một phương. - Làm gì đến mức như tướng quân nói. Lý Nhàn cười cười nói: - Cho dù là bốn vạn người rác rưởi, thì chọn đi chọn lại trong đám người nhất định vẫn còn vài viên ngọc ẩn giấu trong phân, cho dù không tìm ra được, chẳng lẽ tôi không thể dùng bốn vạn người như phân này đi nuôi dưỡng hoa mầu sao? Tướng quân biết đấy, quận Đông Bình của tôi đang làm đồn điền. Hắn giang tay nói: - Tướng quân cũng biết, tôi cũng không phải thánh nhân gì cả, chuyện một chút lợi ích cũng không có tôi tuyệt đối sẽ không làm, thánh nhân nha... phải là người như Hoàng đế Đại Tuỳ đó, tôi không có phận sự làm thánh nhân. Trương Tu Đà liếc mắt nhìn Lý Nhàn một cái không phản bác gì, mà hít một hơi nói: - Ta biết ngươi ở Liêu Đông chịu chút oan ức, nhưng bệ hạ vẫn là bệ hạ, cho dù là thánh nhân cũng không thể tuyệt đối công bằng, không thể khiến ai cũng vừa lòng. Có thể khiến đa số vừa lòng, cũng đã vô cùng khó khăn rồi. Lý Nhàn cười nói: - Tướng quân sai rồi. - Điều tối thiểu bệ hạ làm được chính là khiến đa số người bất mãn. Trương Tu Đà cứng ngắc, lắc đầu nói: - Ngươi đây đang nói lời tức giận. Lý Nhàn xua tay cắt ngang lời ông: - Tuyệt đối đừng tiếp tục nói với tôi cái gì mà bệ hạ nhất thống thiên hạ, mở khoa cử. Tướng quân là thần tử, tướng quân nhất định sẽ bảo bệ cho ông ta, điều này tôi hiểu. Ban đầu lúc tôi mới nhập ngũ cũng từng có thời gian thậm chí hoài nghi sự phán đoán ban đầu của bản thân về bệ hạ. Cho nên, chúng ta hôm nay chỉ nói chuyện giải quyết hậu quả quận Đông Bình, không nói đến chuyện triều chính chuyện Hoàng đế, thậm chí cả chuyện phong hoa tuyết nguyệt tôi cũng không muốn nói. Bây giờ tôi chỉ cảm thấy hứng thú nhất với việc làm như thế nào để khiến mọi người trong Yến Vân trại được sống an lành. Đi thêm một bước nữa cũng chỉ vì để dân chúng quận Đông Bình sống tốt hơn một chút thôi. Trương Tu Đà nghiêm nghị nói: - Ngươi có thể khiến cho dân chúng quận Đông Bình sống tốt như vậy là đủ rồi. Ông nhìn về hướng Bùi Hành Nghiễm, Hùng Khoát Hải đang nói chuyện phiếm với bọn La Sĩ Tín, Tần Quỳnh ở phía xa xa, hạ giọng nói: - Ta nói một câu mà thân là con dân Đại Tuỳ không nên nói, chỉ cần ngươi có thể cai quản quận Đông Bình tốt ta sẽ không đến gây phiền phức cho ngươi. Chỉ có điều, ngươi cũng đừng tham vọng viển vông, có một số việc, người như ngươi không phải có thể tham dự vào được. - Ví dụ như... Lý Nhàn làm động tác vươn tay ra ôm lấy thiên hạ rồi nói: - Tranh giành thiên hạ? Trương Tu Đà thấy Lý Nhàn hiểu ý mình nên cũng không nói gì về ý ẩn sau đó, mà gọn gàng dứt khoát nói: - Ngươi hẳn hiểu rõ tình hình của Đại Tuỳ bây giờ. Ngươi xem, đám người giang hồ khởi binh tạo phản có ai có kết cục tốt sao? Bọn họ chẳng qua chỉ là quân cờ của đám thế gia mà thôi. Đại Tuỳ đã mục nát, lão phu cũng không kiêng dè gì nói cái vấn đề này, nhưng ngươi hẳn hiểu được, bị lật đổ là Dương gia của bệ hạ chứ không phải là tất cả thế gia. Bây giờ tất cả các phản quân cộng lại, cũng chỉ là đám lâu la đi thử nước mà thôi. Lúc Đại Tuỳ thật sự sụp đổ, lúc đó mới là lúc các đại nhân vật đọ sức. Lý Nhàn mỉm cười nói: - Những điều tướng quân nói tôi đều hiểu. Trương Tu Đà ngẩng đầu nhìn không trung xanh thẳm nói: - Chúa tể ban ngày chính là mặt trời còn ban đêm là trăng, còn về phần mây bay và sao, đã định trước chỉ là phần phụ trợ cho mặt trời và mặt trăng mà thôi. Mây kia cũng giống như đám giang hồ đang tạo phản trong thiên hạ Đại Tuỳ, bọn họ trong thời gian ngắn có thể tụ tập được rất nhiều người, giống như một đám mây đen che đi mặt trời, thoạt nhìn vô cùng bao la hùng vĩ, kỳ thật chỉ cần một trận gió có thể bị thổi tan thành mây khói. Mà dân chúng trong thiên hạ, cũng giống như những ngôi sao nhiều không đếm nổi trong bầu trời đêm, cho dù có sáng hơn nữa, cũng chỉ là ánh sáng của một hạt gạo, cuối cùng cũng phải cúi đầu trước ánh sáng của mặt trăng. Lý Nhàn lắc đầu lộ ra một nụ cười rạng rỡ nói: - Có lẽ tướng quân không biết, những ngôi sao chỉ sáng như hạt gạo này, kì thật lớn hơn so với tưởng tượng của ngài nhiều. Hắn vươn tay phất một chút trên trời, giống như đảo loạn thế cục: - Nói không chừng ngày nào đó thiên văn thay đổi, có một ngôi sao nhìn bề ngoài vô cùng nhỏ bé lại đột nhiên sáng lên, áp chế cả ánh sáng của mặt trăng và thay thế nó. - Thiên văn sẽ không thay đổi, đó là điều vĩnh viễn chưa bao giờ thay đổi. Trương Tu Đà lớn tiếng nói. Lý Nhàn cười cười nói: - Thiên văn không thay đổi là vì do mắt ngài không nhìn thấy. Trương Tu Đà không muốn tiếp tục tranh cãi về chủ đề không có chút ý nghĩa này nữa, ông nhìn Lý Nhàn gằn từng chữ: - Ta lớn tuổi hơn ngươi rất nhiều, cũng trải qua nhiều chuyện hơn ngươi, ngươi mở to mắt mà nhìn từ trước đến nay, người có thể hoàn thành nghiệp lớn làm gì có một dân chúng nghèo hèn nào? Nghe ta khuyên một câu, cai trị tốt quận Đông Bình của ngươi, bất kể trong tương lai thiên hạ này do ai thống trị, ngươi chỉ cần có binh trong tay lại có quận Đông Bình nữa, thì chắc chắn sẽ được trọng dụng, nói không chừng còn được phong hầu phong tướng. Người trẻ tuổi như ngươi phải biết thế nào là đủ. Lý Nhàn mỉm cười nói: - Ưu điểm lớn nhất của tôi chính là biết đủ, lý tưởng lớn nhất của tôi trước kia chính là có thể sống sót bình an, như vậy là tôi đã thấy đủ rồi. Nhưng tới bây giờ, lý tưởng lớn nhất của tôi là đâm mười bảy mười tám phát trên người tất cả những người đã từng muốn dồn tôi vào chỗ chết. Tôi không chết, sẽ khiến bọn họ muốn chết mà không chết được, bằng không... sao tôi có thể kiên định sống sót? Trương Tu Đà ngẩn ra, ánh mắt nhìn về phía Lý Nhàn trở nên ngượng ngùng thậm chí còn có một chút sợ hãi không dễ nhận ra. Một trận chiến rầm rộ ở Túc thành cũng miễn cưỡng được cho là một trận chiến hữu kinh vô hiểm. Mười lăm vạn đại quân của Vương Bạc thoạt nhìn khí thế kinh người, nhưng y thất bại ở chỗ không có lương thực nên phải điên cuồng tấn công.