.
- Vương Khải Niên, ngươi thấy Phùng Hiếu Từ thế nào?
Lý Nhàn mỉm cười hỏi Vương Khải Niên.
Vương Khải Niên ngẫm nghĩ một chút nói:
- Qua tổng kết, y chính là một người chết cũng cần thể diện, hơn nữa luận về đấu võ mồm thì sức chiến đầu thấp không phải đối thủ của thuộc hạ. Tướng quân, ngài không nhìn thấy vẻ mặt thuộc hạ chọc tức y khiến y tức mặt biến thành màu sắc như gan heo. Thêm nữa, có lẽ nhiều năm rồi không có ai dám nói y như thế, rõ ràng là bị thuộc hạ nói cho ngẩn ngơ rồi. Y còn ra vẻ che giấu, nhưng thuộc hạ thấy tay y nắm rất chặt để che cho miệng vết thương đang chảy máu.
Lý Nhàn kinh ngạc nói:
- Ngươi nói gì với y?
Vương Khải Niên kể lại từ đầu tới cuối một lần, chọc đám người Thiết Lão Lang cười to. Tiếng cười bên này rất to, giọng nói rất lớn, Hữu Hầu vệ ở bên kia lập tức cảm thấy xấu hổ, Thôi Chí tức giận mắng, giục ngựa xông ra giao chiến. Phùng Hiếu Từ ngăn lại nhưng ánh mắt lạnh lẽo âm u doạ người. Bọn lính nhìn nhau ngơ ngác, có người phẫn nộ, có người thở dài.
Bởi vì giọng nói của Vương Khải Niên rất lớn, Diệp Hoài Tụ ở trong xe ngựa cách đó không xa cũng nghe thấy rõ ràng. Mà đến ngay cả nàng cũng cảm thấy buồn cười, trong lòng tự nhủ Vương Khải Niên này quả là một bông hoa hiếm thấy của Yến Vân trại, Lý Nhàn phái y đi đàm phán cũng coi như là tận dụng nhân tài, có thể tưởng tượng ra được bộ dáng tức giận của Phùng Hiếu Từ. Gia Nhi lại cười ngặt nghẽo trong xe, thẳng thắn nói Vương Khải Niên này nói chuyện chanh chua như vậy chẳng nhẽ không sợ trời phạt sét đánh vào lưỡi sao?
Diệp Hoài Tụ cười nói:
- Những tướng quân triều đình này trước nay đều duy trì thân phận, cho tới nay vị hoàng đế Đại Tuỳ kia vẫn luôn lấy nhân nghĩa làm trọng, tướng quân dưới trướng ông đều cùng một loại đức hạnh, luôn bày ra bộ dáng cao cao tại thượng như vậy mới lộ rõ uy nghi của triều đình, sao có thể nghĩ đến gặp phải một tên vô lại như Vương Khải Niên? Y không chịu thiệt mới là lạ.
Gia Nhi ghé sát vào Diệp Hoài Tụ nhỏ giọng nói:
- Gần mực thì đen, tướng quân như nào binh lính như vậy, còn không phải là tướng quân chúng ta...
Câu nói tiếp theo nàng không nói ra, Diệp Hoài Tụ trừng mắt nhìn nàng, sau đó lại phì cười:
- Người kia, quả thực có đôi khi rất vô sỉ.
Lý Nhàn không nghĩ tới, Phùng Hiếu Từ vẫn còn có phần khí độ như vậy. Không bao lâu, Thôi Chí mặt đen cưỡi ngựa đến trước nhân mã Yến Vân trại, ánh mắt lướt qua lập tức dừng lại trên người Lý Nhàn.
- Ai là Lý Nhàn?
Y lớn tiếng hỏi.
Lý Nhàn giục ngựa đi ra nhìn Thôi Chí hỏi:
- Chính là ta, ngươi có gì gì vậy?
Thôi Chí cầm thứ gì đó trong tay ném mạnh qua:
- Tướng quân trả lại ngươi tên pháp giáp chùy.
Lần này y hận thấu ném qua, hai mũi tên phá giáp chùy kia không ngờ bay tới cực nhanh. Lúc trước bị Vương Khải Niên nhục nhã khiến y vốn nghẹn một bụng tức giận ngập trời, lúc này cố ý khiến cho Lý Nhàn mất mặt nên lực cánh tay quăng mạnh mười phần. Y vốn định dùng khoảng cách gần như vậy để ném hai mũi tên qua khiến hắn xấu mặt, bực tức trong lòng mình mới được giải toả một chút. Chỉ có điều không ngờ rới, Lý Nhàn đợi hai mũi tên kia bay tới trước người giơ tay bắt một cái, vừa đúng lúc bắt được hai mũi phá giáp chuỳ:
- Thật cảm ơn.
Hắn ném mũi tên ra sau, một thân binh tiến lên nhặt cắm vào trong bình tên.
Thôi Chí ngẩn ra, lập tức giục ngựa quay về.
- Đợi một chút.
Lý Nhàn gọi Thôi Chí lại cười ha hả nói:
- Có qua có lại mới không bị gọi là thất lễ, nếu Phùng lão tướng quân trả lại hai mũi tên phá giáp chuỳ cho ta, ta đây cũng trả lại cho ngươi một thứ đồ.
Hắn vẫy vẫy tay nói:
- Đem thanh đao mà tên tướng quân ngã chết dưới vách núi lên đây.
Không bao lâu sau, có một thân binh đưa đao Lưu Thế Bảo thường đeo cho Lý Nhàn. Lý Nhàn cầm trong tay suy nghĩ một chút cười nói:
- Đây là đao của cái tên tướng quân trượt chân ngã xuống chết dưới vách núi, chỉ có điều không biết tên của y, thi thể thật sự có chút khó coi, mất rất nhiều công sức cũng không thể nhặt về hoàn chỉnh, thành thật xin lỗi.
Nói xong, hắn vứt hoành đao đi.
Ánh mắt Thôi Chí khẽ rét lạnh, giơ tay bắt lấy hoành đao, chỉ có điều đao kia bay tới quá nhanh, y ra tay đã dùng tốc độ nhanh nhất nhưng vẫn chậm mất mấy phần, tay y vơ vào khoảng không, hoành đao kia giống như sao băng xẹt qua người y, bay đến rất xa mới lạch cạnh rơi trên mặt đất, lăn lộn trên mặt đất mấy vòng dính đầy bụi đất. Sắc mặt Thôi Chí càng thêm khó coi, lại nghe thấy Lý Nhàn cười cười kéo dài giọng nói:
- Ai nha... quá sức rồi.
Vốn Phùng Hiếu Từ không muốn đi đối mặt với Lý Nhàn, nhất là lúc biết được đại đương gia của Yến Vân trại bắn trúng mình hai mũi tên, trong lòng ông lại càng bị đè nén. Tuy rằng lúc trước cái tên Vương Khải Niên đầu mục của Yến Vân trại nói chuyện chanh chua, nhưng thật ra trong lòng Phùng Hiếu Từ hiểu được, hôm đó tập kích ban đêm lại trúng mai phục của Yến Vân trại, nếu không phải đối phương hạ thủ lưu tình thì chính mình đã bị bắn chết rồi.
Ông cũng không tin lời nói nhảm của Vương Khải Niên cái gì mà tướng quân nhà ta nhân nghĩa cho nên hạ thủ lưu tình, biết Lý Nhàn không giết mình nhất định là có mưu đồ. Chỉ suy nghĩ trong chốc lát ông liền hiểu được điểm mấu chốt, sắc mặt lập tức càng thêm âm trầm.
Hắn sợ triều đình đến trả thù.
Nghĩ đến điểm này, Phùng Hiếu Từ cũng hiểu rõ vì sao đêm hôm đó nhân mã Yến Vân trại rõ ràng chiếm ưu thế nhưng không nhân cơ hội tiến công. Nếu ngày đó phản tặc Yến Vân trại suất toàn lực tấn công... Hữu Hậu vệ tuyệt đối không chỉ đơn giản là tổn thất ba nghìn người như vậy. Lý Nhàn kia, từ lúc đầu đã không nghĩ tới việc quyết chiến sống còn.
Mặc dù Phùng Hiếu Từ khinh thường phản tặc, nhưng không thể không nói một tiếng kế hay.
Cho nên, ông định sẽ đi gặp cái tên Đại đương gia Lý Nhàn của Yến Vân trại kia.
Hơn một nghìn chiếc xe ngựa mang theo thi thể binh lính Hữu Hầu vệ đưa qua quân Hữu Hầu vệ. Thôi Chí mang theo quân lính cẩn thận khiêng từng thi thể xuống mặt đất, sau đó đắp vải trắng lên. Phùng Hiếu Từ mang theo khoảng một trăm kị binh đi về phía nhân mã Yến Vân trại cách đó không xa, phân phó thủ hạ đi thông báo với Lý Nhàn mình muốn gặp hắn. Không bao lâu sau, một đội kị binh từ trong nhân mã Yến Vân trại tách ra, người cầm đầu chính là một thiếu tiên mặc áo giáp màu đen.
- Nghe danh Lý đại đương gia đã lâu, đa tạ nghĩa cử cao đẹp ngày hôm nay.
Phùng Hiếu Từ ôm quyền nói với Lý Nhàn.
- Lão tướng quân khách khì rồi, đây chỉ là tiện tay mà thôi, hơn nữa... tôi cũng muốn mượn cơ hội này để gặp lão tướng quân một lần.
Lý Nhàn khách khí đáp lại.
Phùng Hiếu Từ cẩn thần dò xét Lý Nhàn, mặc dù trong lòng có phẫn uất nhưng vẫn không nhịn được tán thưởng một câu, hay cho một thiếu niên. Dáng người thon dài cao ngất, khuôn mặt thanh tú tuấn mỹ, mà hai mày kiếm kia lại không mất dương cương khí chất, sắc mặt cũng không phải loại trắng nõn khiến người ta ghét. Tóm lại người này nhìn rất thoải mái.
- Một trận ở Cự Dã Trạch đã bại trong tay Lý đại đương gia, sao còn phong thái gì chứ?
Phùng Hiếu Từ tự giễu cười cười nói:
- Ta tới gặp ngươi chỉ có một chuyện nghĩ mãi không thông.
- Lão tướng quân mời nói.
- Nhân vật như ngươi, vì sao không dốc lòng vì đất nước lại đi làm kẻ phản tặc?
Lý Nhàn cười cười, chỉ trên không trung nói sáu chữ :
- Bởi vì thiên đạo bất công.