.
- Đại đương đầu, thật sự là tà môn. Lẽ nào cũng ta cũng phải đào sâu ba thước?
- Đi ngủ đi!
Diệp Hoài Tụ khoát tay áo, sau đó hỏi:
- Tướng quân đang ở đâu?
Lý Phiêu Nhiên đáp lại:
- Tướng quân đang nghỉ ngơi ở trong phòng, mãi tới buổi chiều ngài ấy mới đi ngủ, có lẽ bây giờ vẫn chưa tỉnh dậy.
Diệp Hoài Tụ ừ một tiếng, rồi bước về phía phòng ngủ. Sân trong phủ này thật lớn, đi bộ mười mấy phút mới tìm thấy phòng ngủ ở chỗ nào. Trước cửa có mấy thân binh đang canh gác, nhìn thấy Diệp Hoài Tụ liền cúi đầu hành lễ. Sau khi hỏi rõ lý Nhàn chính xác là đang nghỉ ngơi ở trong phòng này thì nàng mới bước tới gõ cửa.
- Vào đi!
Lý Nhàn nói vọng ra.
Diệp Hoài Tụ đẩy cửa bước vào thì thấy Lý Nhàn đang rửa mặt.
Đóng cửa phòng lại, Diệp Hoài Tụ nhẹ nhàng lên tiếng:
- Sao vậy, sao không ngủ thêm lúc nữa, nghe Lý Phiêu Nhiên nói, lúc chiều ngươi mới ngủ mà.
Lý Nhàn lau vệt nước trên mặt rồi cười cười đáp lại:
- Nhớ tiền quá, không ngủ được!
Diệp Hoài Tụ mỉm cười nói:
- Mới có mấy vạn quan đã khiến ngươi không ngủ được, sau này ngươi không thể như vậy được?
Nói xong liền bước đến sau lưng Lý Nhàn, giúp hắn xoa bả vai và nói:
- Sau này sẽ càng có nhiều chuyện cần phải làm hơn, ngươi không thể việc nào cũng đều ôm hết vào mình được, sắp sếp và phân công xong là được rồi, cần gì phải lao lực như vậy?
Lý Nhàn xoay người lại, giữ lấy vòng eo nhỏ nhắn của Diệp Hoài Tụ, ngửi mùi hướng thơm mát còn vương trên tóc của Diệp Hoài Tụ rồi cười nói:
- Thời gian gần đây cái tật keo kiệt của tôi vẫn không sửa được, chắc là sau này khi có nhiều tiền mới có thể hào phóng được. Tôi đang định dùng số tiền đó để mua binh khí và áo giáp. Quận Đông Bình muốn đồn điền nuôi quân, còn binh lính của ta thì lại không thể cầm cày cuốc đi đánh trận với người ta được. Còn về chiến mã, tôi đang định cử cô đi đến Tái Bắc một chuyến. Nếu như có thể có thể mua được một ít ngựa tốt của thảo nguyên thì thật là tuyệt.
- Việc gì thì cũng không thể một ngày là làm xong được.
Diệp Hoài Tụ đặt trán lên vai Lý Nhàn nói.
Những lúc không có người ngoài, Diệp Hoài Tụ liền thu hồi lại cái vẻ lạnh nhạt mà thường ngày nàng cố ý thể hiện ra, hai cánh tay tự nhiên vòng qua ôm lấyy eo Lý Nhàn, rồi nói với giọng đầy thương cảm.
- Đúng rồi, tôi dẫn cô đi xem mấy thứ này!
Lý Nhàn bỗng nhiên cười nói:
- Tôi bảo đảm là sẽ làm cô được mở rộng tầm mắt.
Hắn kéo Diệp Hoài Tụ đi vào trong phòng. Diệp Hoài Tụ ngơ ngác, không hiểu:
- Xem thứ gì vậy?
- Nhìn thấy là cô sẽ biết liền!... ...
- Hả?
Sau khi bước vào trong và nhìn thấy căn phòng có chứa những thứ kia, Diệp Hoài Tụ liền đỏ mặt gắt lên:
- Thật không biết xấu hổ!
Lý Nhàn cười hì hì rồi nói:
- Đúng là khiến người ta phải mở rộng tầm mắt đúng không? Thật không ngờ Ngô Tỉnh Chi đã nhiều tuổi như vậy rồi mà lại còn hứng thú với mấy thứ này. Cả một căn phòng toàn là những thứ xứng đáng với bốn chữ: "kỳ- dâm xảo kế". Cô nhìn còn ngựa gỗ bên kia kìa, ai chà ai chà, đúng là khéo léo tuyệt vời!
Diệp Hoài Tụ quay đầu định bước ra ngoài thì bị Lý Nhàn giữ lại và cười nói:
- Cứ coi là chúng ta đang quan sát và học hỏi, như vậy cũng không được à?
Diệp Hoài Tụ liền đỏ ửng mặt lên, trừng mắt lên nhìn Lý Nhàn:
- Quay về ta sẽ sai người đem lửa đến đây thui rụi cả căn phòng này!
- Vậy thì tiếc lắm, hay là chúng ta cứ giữ lại một vài thứ?
Lý Nhàn không biết xấu hổ khi nói ra mấy lời này.
Diệp Hoài Tụ dùng sức đấm một cái vào lưng Lý Nhàn khiến hắn đau đến mức gần như là nhảy dựng lên.
Hóa ra căn phòng đó chính là một căn phòng chứa đầy những dụng cụ tình dục, có một con ngựa gỗ để nữ nhân nằm trên đó, nó còn có thể chuyển động, có một chiếc ghế nằm chuyên để trói chân tay người, còn có một chiếc dây thừng chuyện để treo nữ nhân lên, độ cao của chiếc dây thừng này trùng với vị trí của thắt lưng người. Chiếc dây thừng này có 4 đầu, chắc chắn dùng để trói chân tay của nữ nhân treo lơ lửng trên không trung, phục vụ cho mục đích tình dục. Cả một căn phòng chứa đầy những thứ như thế này, đúng là khiến người khác được mở rộng tầm mắt.
Cũng khó trách tại sao Diệp Hoài Tụ lại đỏ mặt lên như vậy, cho dù Lý Nhàn khi lần đầu tiên nhìn thấy những thứ này cũng vô cùng bất ngờ.
- Ngô Tỉnh Chi này đúng là một cao thủ!
Lý Nhàn cười nói.
Diệp Hoài Tụ bỗng nhiên nhíu mày hỏi Lý Nhàn:
- Bùi Thế Sinh giết cả nhà Ngô Tỉnh Chi, hình như ngoài chính thê và một tiểu thiếp ra thì không còn nữ nhi nào nữa.
Lý Nhàn ngừng cười, ánh mắt dừng lại ở chỗ chiếc gông xiềng được làm bằng thép treo trên tường, hắn vừa đi vừa nói:
- Chiếc gông xiềng này tại sao lại có ba vòng thép?
Diệp Hoài Tụ thì vẫn cho là Lý Nhàn vẫn còn đang tơ tưởng đến mấy chuyện kia, nên mặt lại đỏ lên và trừng mắt lên nhìn hắn. Lý Nhàn bước tới chiếc gông xiềng đó giật mạnh vài cái, đột nhiên bước tường chuyển động vang lên mấy tiếng kéo két, sau đó thì một đường hầm tối om xuất hiện. Vì đường hầm quá tối, không nhìn thấy bất cứ thứ gì ở bên trong nên Lý Nhàn đã gọi người đốt đuốc mang tới, sau đó thì bước vào bên trong xem xét.
Sau chiếc cánh cửa vài bước là một cánh cửa bằng thép được khóa cẩn thận. Lý Nhàn sai người phá khóa, đẩy cửa bước vào. Mọi người bước vào căn phòng thì lập tức mang đèn đuốc thắp sáng căn phòng, cảnh tượng trước mắt nhất thời khiến họ phải há hốc mồm lên vì kinh ngạc.
Bốn bức tường của căn mật thất đều được xây bằng những viên gạch bạc, chính giữa căn phòng thì có vô số thỏi vàng thỏi bạc, chất lên thành một đống, châu báu ngọc ngà lấp lánh rực rỡ, khiến cho mọi người đều phải hoa mắt lên. Nhưng những thứ này không phải là thứ mà khiến mọi người kinh ngạc đến mức há hốc mồm, thứ khiến đám người Lý Nhàn phải sửng sốt chính là hai mươi mấy nữ nhân đang đang bị xích lại, hơn nữa lại trong tình trạng khỏa thân. Trong số hai mươi mấy người này, người lớn tuổi nhất thì khoảng 25-26 tuổi, còn nhỏ nhất là mới có 12 -13 tuổi. Tất cả bọn họ đang ngồi thu lu, run rẩy trong góc tường, ánh mắt hiện lên nỗi sợ hãi tột cùng.
Ở một góc tường khác thì lại có một thi thể của một nữ nhân, trên trán xuất hiện một vết thương lớn, chắc chắn là cô ta không chịu đựng nổi sự lặng nhục của Ngô Tỉnh Chi nên đã đập đầu vào tường tự tử.
- Ngô Tỉnh Chi là một tên súc sinh!
Hùng Khoát Hải đi theo sau Lý Nhàn nhìn thấy những cảnh tượng này không kìm nén nổi liền xúc động chửi đổng một câu.
Diệp Hoài Tụ không nói câu nào, lặng lẽ quay người bước ra ngoài. Lý Nhàn nhìn theo bóng của Diệp Hoài Tụ mà khẽ thở dài, trong lòng thầm nghĩ: " Ngô Tỉnh Chi, ngươi cũng nên chết sớm một chút, nếu không thì cho dù ngươi có thịt nát xương tan cũng không thể đền hết tội nghiệp của mình." Đang nghĩ ngợi thì hắn bị giật mình bởi tiếng quát bên ngoài của Diệp Hoài Tụ:
- Mau đào xác của Ngô Tỉnh Chi lên cho ta, sau đó thì băm ra vứt cho chó ăn!
Lý Nhàn khẽ thở dài:
- Ăn những thứ bẩn thỉu như vậy, đúng là tủi thân cho loài chó!