Chương 225.2: Đúng Là Không Phải Chuyện Người Làm.
Tướng Minh
Trí Bạch18-09-2024 21:31:14
.
Âu Tư Thanh Thanh nghĩ tới chuyện giúp Lý Nhàn nhưng lại bị hắn cự tuyệt, nên cô chỉ biết chạy lại bên cạnh Diệp Hoài Tụ.
- Trong lòng hắn đang có chuyện nên mới muộn phiền.
- Vừa mới đánh thắng trận trở về, huynh ấy tại sao phải muộn phiền chứ? Trừ phi là vì chuyện triều đình phái vị tướng quân tên là Phùng HIếu Từ thống lĩnh đại quân tới tấn công sơn trại?
Âu Tư Thanh Thanh nói lên những thắc mắc của mình.
Diệp Hoài Tụ nhìn bộ dạng cúi khom người của hắn chỉ vì nôn mửa, không hiểu vì sao mà trong lòng nàng chợt nhói đau. Nàng đưa tay giúp Âu Tư Thanh Than sửa lại mấy sợi tóc bị gió thổi tung, chậm rãi lắc đầu.
- Tuy rằng Phùng Hiếu Từ là danh tướng đương thời, Hữu hầu vệ dưới trướng của ông ta đều là tinh binh bách chiến nhưng Yến Vân Trại của chúng ta có được "thiên thời địa lợi nhân hòa", không thể nào bại được. Bách tính của Đại Tùy lầm than, tiếng than thấu trời, thiên hạ địa loạn, quan quân không có được ưu thế như lúc Đại Tùy cực thịnh,"thiên lợi" ở đây là hướng về ta chứ không hướng về họ. Binh mã của Hữu hầu vệ đường xa tới đây, đơn độc xâm nhập mà không có ai chỉ lối dẫn đường, không hiểu rõ địa lý, không biết dân tình, điểm này thì họ không thể nào so sánh được với Yến Vân Trại của chúng ta, cho nên chúng ta lại có thêm "địa lợi" chứ bọn họ thì không. Bây giờ không giống như ngày xưa, lúc trước quan quân rất nhận được sự hoan nghênh của dân chúng, dân chúng còn bỏ lúa gạo ra khao họ, cổ vũ tinh thần họ nhưng bây giờ triều đình thối nát kia đã ép dân chúng đến mức không thể không tạo phản. Yến Vân Trại của chúng ta chưa làm điều gì có hại cho dân chúng, ngược so với quan quân của triều đình, chúng ta càng được lòng dân hơn. Khi mà quan quân đến quận Đông Bình chỉ e là dân chúng sẽ chủ động đến thông báo cho chúng ta, chính vì vậy mới nói "nhân hòa" thuộc về chúng ta, còn họ thì không.
- Tướng quan tuy còn trẻ nhưng với kinh nghiệm chiến đấu không thể nào không nhìn ra được chân lý này, cho nên ưu phiền của tướng quân chắc chắn không phải là vì Phùng Hiếu Từ.
Nhìn bộ dạng thống khổ của Lý Nhàn, nàng hạ giọng:
- Hắn ... có lẽ là trong lòng có chuyện gì đó nghĩ chưa thông nên mới sinh ra muộn phiền. ... ...
Bởi vì đứng ở xa nên Lý Nhàn không nghe thấy câu nói nhỏ lúc nãy của Diệp Hoài Tụ cho nên trong lòng vẫn khư khư nỗi niềm đó, hắn rất áy náy hơn nữa nghĩ tới nghĩ lui mà vẫn không sao hiểu được cái đạo lý này.
Hắn sở dĩ áy náy là vì hắn biết lần này số tiền và số lương thực lấy từ Vận Thành, mặc dù là lấy những thứ đó từ trong tay của đán phú hộ và kho lương của phủ Vận Thành, bề ngoài thì là tổn thất to lớn của những tên nhà giàu đó nhưng người cuối cùng phải chịu khổ vẫn cứ là dân chúng. Sau khi Yến Vân Trại rút quân, chỉ sợ là bây giờ Ngô Tỉnh Chi và Trương Tam Hằng đang nghĩ trăm phương nghìn kế nhằm moi móc từ dân chúng để bù lại khoản thiệt hại kia. Kho lương đã trống không, bọn họ có thể tìm kế hoặc thậm chí là đến tận nhà cướp bóc dân chúng. Lý Nhàn áy náy, khổ sở chính là vì điều này. Cướp đồ của phú hộ và triều đình, người chịu khổ đích thực vẫn là dân chúng.
- Diệp tỷ tỷ, tỷ thực sự không biết An Chi phiền muộn vì vấn đề gì ư? Nếu như tỷ tỷ biết thì tỷ tỷ hãy đi khuyên huynh ấy đi!
Âu Tư Thanh Thanh nhìn Lý Nhàn khổ sở, chật vật vì nôn mửa mà tim đau nhói theo. Không biết bao nhiêu lần cô định đến bên hắn nhưng cô cứ đắn đo mãi vì cô sợ, cô sợ hắn lại cự tuyệt cô. Cô hiểu được rằng Lý Nhàn không muốn cô nhìn thấy bộ dạng khổ sở hiện tại của hắn nhưng hắn càng như vậy thì cô càng đau lòng hơn.
- Không ai khuyên được hắn đâu!
Diệp Hoài Tụ khẽ thở dài:
- Nói thật, tỷ tỷ cũng không hiểu được con người của hắn, lúc cần giết người cần giết thì hắn tay thật độc ác, quyết không chần chừ do dự, lúc cần phải đi thì được luyến tiếc, bận tâm bất cứ thứ gì, làm việc gì cũng dứt khoát, rõ ràng. Nhưng có những lúc trong lòng hắn lại chồng chất những bứt rứt, lo lắng, mà những thứ này những hào kiệt khác hoàn toàn không bao giờ để ý đến, cho nên chuyện này người khác không thể nào khuyên được, chỉ có thể nhờ vào bản thân, đợi hắn tự nghĩ thông suốt. Sau này muốn gây dựng đại nghiệp, những tâm tư này của hắn có thể ảnh hưởng đến đại nghiệp?
Âu Tư thanh Thanh nghe xong nhưng vẫn chưa hiểu, nhưng có lẽ cô cũng mơ hồ hiểu được một chút.
- Ý của tỷ tỷ là, An Chi quá lương thiện?
Diệp Hoài Tụ rất ngạc nhiên trước trí tuệ của Âu Tư Thanh Thanh, nàng gật gật đầu:
- Tâm vẫn chưa đủ độc đủ lạnh, cuối cùng thì vẫn không thể làm nên đại sự. Điểm này, La Nghệ mạnh hơn hắn nhiều.
Âu Tư Thanh Thanh lắc đầu nói:
- Nhưng La Nghệ nhất định sẽ không sống vui vẻ như An Chi.
- Sống vui vẻ?
Diệp Hoài Tụ bỗng nhiên cười lạnh, chỉ vào bộ dạng hiện tại của hắn cất cao giọng:
- Hắn như thế này mà được coi là sống vui vẻ ư?
Âm thanh của câu nói này rất cao, có lẽ vì bị kích động nên giọng nói của Diệp Hoài Tụ càng trở nên sắc lạnh:
- Hiện tại đau khổ, khóc lóc bi thương cho người khác thì có ích gì? Như vậy chỉ càng hiến bản thân mình đau khổ, nhu nhược và yếu hèn hơn mà thôi! Mượn rượu giải sầu, chính là chuyện ngu ngốc của nhất của những kẻ bất tài, không có bản lĩnh! Nếu như thực sự muốn thiên hạ được thái bình, ấm no hạnh phúc thì lúc này có ác độc, có tàn nhẫn thêm một chút nữa thì cũng có là gì? Đợi sau này khi đại nghiệp thành công muốn thương dân làm việc thiện cũng chưa muộn, đây mới được coi là vương đạo!
Nghe được những lời này, Âu Tư Thanh Thanh không tin nổi vào mắt mình, một người luôn tỏ ra là hiền dịu, nhu mì như Diệp Hoài Tụ lại có thể bị kích động đến mức tức giận đùng đùng như vậy. Cô quay sang nhìn cánh tay đang run rẩy của Lý Nhàn, hắn đang cố vin vào cái cây bên cạnh, chầm chậm đứng lên. Mặc dù hắn không quay đầu lại nhưng thân hình của hắn đã dần dần đứng thẳng lên, không còn bộ dạng cúi khôm như lúc trước nữa. Hắn đứng ở đó, không quay đầu lại, không nói gì, dưới chân một bên chính là những thứ hắn vừa mới khổ sở nôn ra, thân hình thì không ngừng run rẩy.
Diệp Hoài Tụ giận nhưng mà vẫn thương nhìn Lý Nhàn một cái, rồi quay người bước đi, nhưng chỉ là có người không để ý đến, trong ánh mắt của nàng lóe lên một tia giảo hoạt.
Khuyên cũng không khuyên được, có một số chuyện, đúng là chỉ có thể dựa vào bản thân mình thì mới có thể nghĩ thông được.
Sau khi diệp Hoài Tụ đi thì chỉ Âu Tư Thanh Thanh đơn độc đứng bên đường nhìn Lý Nhàn. Cô do dự một lúc rồi vẫn quyết định bước tới, lấy một chiếc khăn tay trắng tinh đến lau miệng cho Lý Nhàn. Lần này, Lý Nhàn không từ chối cô, hắn còn cười gật đầu với cô.
- Thế nào rồi An Chi? Còn thấy khó chịu không?
Âu Tư Thanh Thanh vỗ nhè nhẹ vào lưng của Lý Nhà và ân cần hỏi han.
Lý Nhàn ngẩng đầu lên ngắm nhìn bầu trời cao và xanh, trăng sáng, trời không một gợn mây, gió đêm thoảng quan mát rượi, thổi bay những muộn phiền của con người. Hắn đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Diệp Hoài Tụ, sau đó thì ngẩng đầu, day day trán và nói khẽ:
- Có đạo lý nhưng lại không thể nói chuyện tử tế với nhau ư?
Hắn vừa lẩm bẩm vừa lùi về sau vài bước, nhưng cuối cùng vẫn ngồi phịch trên mặt đất.
- Đau đầu quá đi! Đây không phải là chuyện con người làm!
Cũng không biết chuyện hắn nói ở đây là uống rượu hay là chuyện khác nữa?