Nhìn sang Tô Yên, lại nhìn sang cái tên bạch hùng mặt đầy sát khí như muốn dỡ luôn mái nhà của mình kia.
Có chút thâm ý nói.
"Cô ta không có chuyện gì, cậu yên tâm đi."
Cesar nghe xong, nửa ngày sau mới tiếp lời.
"Hình như cô ấy rất bài xích ánh mặt trời, cũng rất nhanh đói khát."
Lão dược sư ngẩng đầu lên liếc hắn một cái.
"Nhìn cậu lớn lên cũng không tồi, hẳn là một con gấu trắng tuổi trẻ tinh lực tràn trề đi."
Bà ta chưa nói xong nhưng ai nghe thấy cũng hiểu ý sau mới là trọng điểm.
Quả nhiên...
"Không lẽ đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với một giống cái?"
Hắn không trả lời ngay, nhưng khuôn mặt ngày càng xấu.
Là do tiểu giống cái này cứ dán lấy hắn.
Thế nhưng Cesar không nói ra.
Ít nhất trước mặt người ngoài, hắn vẫn nên giữ lại chút mặt mũi cho tiểu giống cái.
Lão dược sư lại cúi đầu, đùa nghịch dược liệu trong tay, nói.
"Thân thể giống cái so với giống đực trưởng thành yếu ớt hơn rất nhiều, mà cô ấy so với giống cái bình thường còn yếu hơn mấy lần. Thân thể không tốt, đương nhiên sẽ như vậy."
Mắt Tô Yên trông mong nhìn về phía bạch hùng.
Cesar một tay bế Tô Yên lên.
Dán vào bụng hắn.
Hắn nhận ra được, tiểu giống cái này hình như rất thích gần gũi với hắn.
Lão dược sư lên tiếng.
"Không có gì nghiêm trọng, ăn nhiều đồ bồi bổ một chút, tĩnh dưỡng vài ngày sẽ tốt thôi."
Nhìn sắc mặt cực xấu của bạch hung, bà nói tiếp
"Đương nhiên, nếu cậu không tin tưởng ta có thể đến một thị trấn phát triển hơn tìm dược sư giỏi hơn ta."
Bạch hùng nghe xong.
Thấp giọng rống một tiếng.
Không nói lời nào nữa, nhanh chóng ôm Tô Yên rời khỏi đó.
Đương nhiên hắn muốn tìm một dược sư tốt hơn tới kiểm tra.
Đây rõ ràng là một lang băm.
Trong lòng bạch hùng có kết luận.
Xem bộ dạng cô suy yếu như này, khẳng định là khuyết thiếu cái gì đó, hay bẩm sinh đã yếu ớt.
Mà ngay khi vừa đi.
Tô Yên nghe được âm thanh tê tê tê tê tê.
Cô hơi sửng sốt.
Tiểu Hồng ở chỗ này?
Sau đó cúi đầu, theo âm thanh nhìn xuống dưới chân.
Chỉ thấy Tiểu Hồng.
Trên đầu bị quấn băng gạc màu trắng được thắt nút thành hình nơ bướm.
Thân thể nó cũng thu nhỏ chỉ như hai ngón tay vậy.
Hoa văn đen đỏ đan xen, bộ dạng có chút héo héo.
Không có cảm giác hung thần ác sát, thậm chí nhìn qua còn thấy hơi "đáng yêu".
Tiểu Hồng trừng trừng mắt, nhìn Tô Yên.
"Tê tê tê tê tê."
Yên Yên, Yên Yên, Yên Yên là em.
Tô Yên nhìn bộ dạng của nó, cười cười.
"Tiểu Hồng?"
Tiếp theo, cô nhìn về phía Cesar.
Nói
"Đó là con rắn em nuôi, em muốn mang nó đi theo."
Bạch hùng cúi đầu nhìn con vật mà hắn không biết là rắn hay giun đất kia.
Hừ nhẹ một tiếng.
Không nói gì.
Vươn tay ra, một phen nắm lấy đầu Tiểu Hồng, dẫn theo ra ngoài.
Cho tới khi rời khỏi trấn nhỏ, đi đến bên hồ.
Lúc này mới thả Tô Yên xuống, cũng thuận tay ném sủng vật kia xuống đất.
Bạch hùng nhìn sắc trời.
Đã đến hoàng hôn.
Thời tiết không còn nóng nữa.
Hình như lang băm kia nói để tiểu giống cái ăn nhiều cơm, bổ sung thể lực.
Hắn gầm nhẹ một tiếng.
"Ở yên đây, đừng cử động."
Tô Yên gật đầu.
"Ân."
Cô ngoan ngoãn đồng ý.
Bạch hùng liếc mắt nhìn "giun đất nhỏ" kia một cái.
Cũng không có cách nào để vào mắt.
Một thứ không thể hóa thành hình người thì cũng chỉ coi như là đồ ăn.
Chờ ngày nào đói bụng, nấu canh uống cũng không tồi.
Nghĩ như vậy, bạch hùng dời ánh mắt đi, nhanh chóng di chuyển.
Thực mau liền biến mất trước mặt Tô Yên.
Hoàng hôn bên hồ.
Chiếu rọi lên mặt nước lóng lánh.
Cực kỳ xinh đẹp.
Dưới một gốc đại thụ.
Một giống cái mặc chiếc váy lụa màu trắng, cúi đầu đùa giỡn động vật nhỏ.
Hình ảnh này, yên lặng hoà hợp, lại cực kỳ xinh đẹp.