Ngoan ngoãn, học tập cũng giỏi.
Quản gia nhịn không được lắm miệng một câu
"Thiếu gia, sắc trời đã khuya, ngày mai học tập cũng không vội."
"Ân"
Hoắc Từ có lệ lên tiếng.
Cũng không biết hắn rốt cuộc có nghe được quản gia rốt cuộc đang nói cái gì hay không.
Nửa ngày sau, bên ngoài không còn thanh âm.
Hoắc Từ nhìn Tô Yên bị hắn bọc đến kín mít, chỉ còn lại có một cái đầu.
Hắn trầm mặc, sau đó, bắt đầu hối hận.
Hồi lâu lúc sau, hắn hỏi
"Em cố ý?"
Tô Yên nghi hoặc
"Cái gì?"
"Cố ý không mặc quần áo lao lại đây?"
"Không phải, em mới vừa khôi phục hình người, cho nên không có quần áo."
Nói đoạn Tô Yên từ trong lòng hắn dịch sang một bên khác.
Hoắc Từ vòng ôm trống rỗng, trầm mặc cả nửa ngày, sau đó duỗi tay.
Một chút giải thích cũng không có, lại lần nữa ôm Tô Yên trở về.
Nói
"Vẫn là hình người càng tốt một chút."
Cá vàng nhỏ tuy rằng cũng tốt, nhưng sờ không được a.
Tô Yên nhìn thời gian
"Đã khuya, nên đi ngủ."
Nói đoạn cô muốn đi ra ngoài.
Hoắc Từ bế ngang người cô lên, chiếm một chút tiện nghi cuối cùng.
"Anh dưa em qua đó."
Nói xong, liền đi tới phòng Tô Yên.
Khi Tô Yên vừa nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ, bỗng nhiên trong đầu Tiểu Hoa thông báo
"Leng keng, hệ thống nhắc nhở, Triệu Tường Vi đang bị Tần Hiên Vũ hãm hại, mời bảo hộ Triệu Tường Vi."
Nghe xong, Tô Yên mở to mắt.
Cô mặc quần áo, sau đó liền từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Vừa chạy vừa hỏi
"Cô ấy ở đâu?"
"Bên cạnh dòng suối nhỏ cách đây 3km."
Tô Yên nghi hoặc
"Chung quanh đây có dòng suối nhỏ?"
"Ký chủ, Tiểu Hoa chỉ đường cho chị."
Chỉ trong chốc lát, Tô Yên đã xuất hiện ở gần con suối.
Triệu Tường Vi tê tâm liệt phế kêu lên
"Cứu mạng!! Cứu mạng!!!"
Chỉ thấy ba tên đàn ông, không biết là uống say hay là như thế nào, đang ấn Triệu Tường Vi ở đằng kia, cởi quần áo của cô ấy.
Tô Yên chạy tới, một tên còn cầm cameras, đang quay chụp.
Tô Yên gọi
"Này"
Dứt lời, ba tên đàn ông kia đại khái không nghĩ tới đã trễ thế còn có người ở đây.
Quay đầu lại đi xem.
Ba phút sau, ba tên đàn ông đều bị Tô Yên đánh hôn mê.
Cô đứng ở chỗ đó, nhìn Triệu Tường Vi dựa vào thân cây, sợ tới mức run run.
"Cô không sao chứ?"
Triệu Tường Vi phục hồi tinh thần lại, nhìn tên kẻ đang nằm dưới đất.
Biết mình được cứu, vội vàng mặc xong quần áo, lắc đầu
"Không, không có việc gì."
"Ai muốn hại cô?"
Triệu Tường Vi lắc đầu, cái gì cũng không nói, chỉ là lục tìm trong túi của mình.
Tô Yên ở bên cạnh chờ.
Cho đến khi Triệu Tường Vi lấy ra di động, gọi một cuộc điện thoại.
Đầu kia có người nhận máy, Triệu Tường Vi cố nén ý khóc
"Ba, con muốn hủy bỏ hôn ước, con không muốn gả cho Tần Hiên Vũ!"
Nói xong, cũng không đợi bên kia điện thoại nói cái gì, lạch cạch một tiếng, cắt đứt điện thoại.
Đi theo, liền ngồi ôm chân khóc rưng rức.
Đây là có chuyện gì xảy ra đây?
Triệu Tường Vi sau khi tan làm liền hẹn Tần Hiên Vũ, chuẩn bị hỏi hắn về chuyện của Thẩm Mỹ Đồng.
Kỳ thật trong lòng Triệu Tường Vi cũng đã có kết quả.
Nhìn Tần Hiên Vũ do dự, cô liền đã biết.
Tuy rằng cô thích Tần Hiên Vũ, nhưng cũng không có khả năng gả cho một người không thích cô, hơn nữa còn thích người con gái khác.
Cô còn không đến mức yêu hắn đến điên cuồng như vậy.
Liền nói với hắn chuyện hủy bỏ hôn ước.