Lúc này, Tiểu Hoa đột nhiên lên tiếng
"Leng keng, chúc mừng ký chủ, ngôi sao thứ hai sáng lên, tiếp tục cố lên nào -"
Tô Yên nghe thấy, nhìn lại que cay mình vừa đút hắn.
Ể??
Cho ăn hai miếng que cay, đã có ngôi sao thứ hai rồi??
Tô Yên liền lấy mấy cây đút cho hắn ăn.
Sau đó... thảm kịch xảy ra.
Một con tang thi ăn que cay bị cay rồi.
Đúng là lần đầu tiên mới thấy.
Bởi vì trước đó gặp phải tang thi triều, tổn thất nghiêm trọng.
Cho nên nhóm người ở chỗ này nghỉ ngơi đến buổi sáng ngày hôm sau.
Vào buổi tối, mọi người cùng nhau ra ăn cơm chung.
Tô Đường không đi ra ngoài ăn.
Hắn ghét ăn rau dưa, hắn thích ăn thịt.
Đương nhiên, thích ăn đồ ăn vặt là chuyện ngoài ý muốn.
Đêm nay trăng tròn cực kỳ.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống phía dưới, thực đẹp đẽ.
Lửa trại phía trước, hương vị đồ ăn bay bay trong không khí.
Hôm nay là ngày thứ hai, mọi người được ăn cơm nóng hổi.
Tất cả đều an tĩnh không lên tiếng ăn cơm.
Tô Yên ăn một ngụm rồi một ngụm.
Tốc độ cô ăn có chút chậm.
Diệp Lương và Triệu Linh ngồi bên trái và bên phải cô.
Bởi vì ban ngày phát sinh chuyện kia, nên Triệu Linh đối với Tô Yên thật đúng là thích không ngừng được.
Câu được câu không nói chuyện phiếm cùng Tô Yên.
Diệp Lương toàn bộ quá trình đều trầm mặc, ngẫu nhiên hỏi đến cũng sẽ trả lời một câu.
Ngồi bên cạnh Diệp Lượng, chính là Túc Thiên.
Túc Thiên dường như không có đói bụng, hắn chỉ liên tiếp gắp đùi gà của mình bỏ vào trong bát Diệp Lương.
"Tiểu Diệp Tử, ăn nhiều một chút để bổ sung thể lực. Sau này mới có thể chiến đấu lợi hại hơn."
Diệp Lương nhìn hắn ta một cái, không nói gì thêm.
Như cũ cúi đầu ăn cơm.
Toàn bộ lực chú ý của Túc Thiên đều ở trên người Diệp Lương.
Ngậm ý cười, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
Thật là, vợ của mình, nhìn thế nào cũng thấy đẹp.
Lúc này, nơi xa, xe jeep kêu lạch cạch một tiếng.
Cửa xe mở ra.
Một bóng người từ bên trong đi ra.
Tô Yên nhìn thấy hắn liền sửng sốt.
Không phải không thích ăn sao?
Như thế nào lại đi ra ngoài?
Đang nghĩ ngợi lại nhìn thấy Tô Đường đi đến trước mặt cô, sau đó ngồi xuống bên người cô.
Hắn không nói lời nào, chỉ ngồi ở đằng kia.
Cũng không biết là cố ý hay vô tình, vừa vặn ngồi giữa Tô Yên cùng Diệp Lương.
Thuận đường còn liếc mắt trừng Diệp Lương một cái.
Túc Thiên mày hơi nhíu lại.
Một tay chống cằm, trong mắt hiện lên một tia thú vị.
Hắn ngay từ lần đầu khi thấy Tô Đường đã vô cùng tò mò.
Người này, làm việc có chút quái dị, ở trước mặt Tô Yên, hành sự như một đứa trẻ.
Nhưng nếu không có Tô Yên, thời điểm nhìn người khác, ánh mắt kia rất giống một con dã thú.
Một giây đã lộ ra cảm xúc.
Tô Yên đem một màn này thu vào trong mắt, cô yên lặng duỗi tay, nhéo gương mặt Tô Đường, để hắn quay đầu về phía mình.
Tô Đường không phải là đói bụng nên mới đi xuống.
Mà cố ý ngăn cách không cho bọn họ ngồi chung.
Bất chấp thân phận tang thi của mình có thể bị bại lộ.
Nhưng mà... bị phát hiện cũng không quan hệ.
Ai biết, liền giết người đó.
Tô Yên yên lặng cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Bởi vì Tô Đường đột nhiên gia nhập, làm cho bầu không khí ăn cơm trở nên kỳ quái, trong chốc lát liền trầm mặc.
Lúc này, bỗng nhiên phía xa có một người đứng dậy
"Diệp lão đại, ngài có phải có chút bất công hay không?"
Người kia lưng hùm vai gấu, vừa thấy chính là người có tính tình không tốt.
Dáng vẻ như là đã nhẫn nhịn thật lâu, rốt cuộc nhịn không được, mới mở miệng.