Hắn xác thật rất giống một tên ngốc.
Không biết mặc quần áo, không biết đi giày, thậm chí là cơm cũng sẽ không biết ăn.
Chỉ nhận ra nàng, chỉ biết dán nàng.
Ngày ngày cao hứng phấn chấn kêu Yên Yên, Yên Yên.
Nhưng lại làm một số chuyện mà người ngốc không thể làm được.
Hắn sẽ lưu tâm nàng đi chỗ nào, sẽ có thể nghe thấy âm thanh của nàng dù cách rất xa.
Còn sẽ làm bộ làm tịch khóc lóc, cẩn thận thử nàng xem có phải tức giận hay không.
Cái này gọi là gì?
Người ngốc có đầu óc?
Tô Yên nghĩ không ra.
Cuối cùng chỉ là nhìn hắn vài lần rồi từ bỏ.
Tô Yên đứng lên
"Được rồi, chàng ngủ đi."
Tô Yên nói một câu như vậy lại làm Hoa Vô Khuynh đứng ngồi không yên.
Hắn hoảng loạn ôm nàng
"Yên Yên, từ giờ về sau ta sẽ không chạy loạn, có thể đừng giận ta nữa được không?"
Khuôn mặt xinh đẹp kia đầy hoảng hốt, hiện giờ nhìn thấy mà thương.
Tô Yên không tức giận, nàng sao có thể so đo với hắn nhiều như vậy?
Nhưng mà nghe được lời bảo đảm này của hắn.
Nàng dừng lại một chút
"Thật sự?"
Hoa Vô Khuynh dùng sức gật đầu
"Ân ân, ta về sau sẽ không chạy loạn, nàng ở đâu ta liền ở đó, sẽ không gây phiền phức cho nàng."
Hốc mắt hắn ngày càng hồng, giống như Tô Yên chỉ cần nói ra một câu nặng lời, hắn có thể khóc luôn.
Tô Yên đáp
"Được, vậy chàng mau nằm lên giường ngủ đi."
Hoa Vô Khuynh cẩn thận hỏi
"Nàng vẫn còn giận ta sao?"
"Sẽ không."
Hoa Vô Khuynh lúc này liền ngoan ngoãn.
Thực mau leo lên giường.
Căn cứ vào những gì Tô Yên đã dạy, cởi quần áo, chỉ mặc áo trong.
Sau đó nằm ở trên giường.
Tô Yên đi đến mép giường, buông màn che xuống
"Ngủ đi"
Vừa dứt lời, tay đã bị người kia kéo lại.
Hoa Vô Khuynh dùng đôi mắt không dính bụi trần vô tội nhìn Tô Yên
"Yên Yên vì sao không ngủ cùng ta?"
Hắn uỷ khuất hỏi.
Tô Yên có ý đồ rút tay về.
Nhưng hắn lại càng nắm chặt hơn.
Nàng nói
"Nam nữ thụ thụ bất thân."
Hoa Vô Khuynh nghe xong, bắt đầu sốt ruột
"Yên Yên đi giày cho ta mới là thụ thụ bất thân."
Nói xong, liền từ trên giường ngồi dậy.
Sau đó, thành công ôm lấy Tô Yên.
Hai người dính nhau như kẹo mạch nha.
Đã ôm lấy, lại khó thể bỏ ra.
Tô Yên hỏi
"Sao cơ?"
Hoa Vô Khuynh chậm rì rì trả lời
"Không thể để cho cô nương mình để ý đi giày cho mình được."
Tô Yên nghe xong liền kinh ngạc.
Không ngờ hắn còn có thể nói ra lời này
"Từ chỗ nào nghe được?"
Hoa Vô Khuynh lắc đầu
"Không biết."
"Vậy vì sao lại không thể?"
Hoa Vô Khuynh ra tiếng
"Việc đó chứng tỏ, nữ tử muốn đưa nam nhân rời đi, là ý muốn chia tay."
Hắn nói nghiêm túc.
Chẳng trách hắn lại sống chết không để nàng đi giày cho.
Vấn đề là, hắn có đeo hay không cũng thế.
Có khi hắn sẽ đeo.
Có khi ném đôi giày kia, để chân trần trở lại.
Tô Yên nhìn hắn
"Chàng có thể nhớ được chuyện khác sao?"
Hoa Vô Khuynh gật đầu rồi lại lắc đầu
Tô Yên hỏi
"Có thể nhớ ra?"
Hắn cúi đầu.
Nhưng là vì Tô Yên hỏi.
Hắn do dự hồi lâu mới chậm rì rì nói
"Mẫu thân không cần ta, đi giày cho ta, rồi đưa ta đến một cái núi rất sâu. Nói ta chờ người, sau đó liền không còn đón ta nữa"
Thời điểm Hoa Vô Khuynh nói ra những lời này, ánh mắt bộc lộ sự đau khổ trong lòng.
Tô Yên hỏi
"Chuyện này xảy ra vào khi nào?"
"Khi ta còn chưa biết đi đường."
"Trẻ con vẫn chưa biết đi?"
Tô Yên ngẩn người.
Trẻ con sao có thể có ký ức?
Hoa Vô Khuynh mờ mịt lắc đầu
"Không phải."
Sau đó, sắc mặt hắn hồng hồng
"Ta chỉ là không bước đi. Mẫu thân cho rằng ta không thể đi. Nên mới ghét bỏ."