Không lẽ hắn phát hiện ra gì đó.
Huyền Dã ngày càng chắc chắn.
Cuối cùng, hắn quyết định, muốn cùng Hoa Vô Khuynh đồng quy vu tận!
Nếu là trước kia, Hoa Vô Khuynh chắc chắn không có năng lực giết hắn.
Cố tình.
Lại là hôm nay.
Người đứng ở đối diện, không phải là một mỹ nam ngốc nghếch.
Mà là người khiến cả giang hồ nghe tên đã sợ mất mật- Hoa Vô Khuynh!
Phụt một tiếng.
Huyền Dã vừa nâng tay.
Một bàn tay đã xuyên qua ngực hắn, nhịp tim lập tức dừng lại.
Tí tách tí tách, máu tươi theo tay Hoa Vô Khuynh, nhỏ từng giọt trên mặt đất.
Hắn nhìn tay mình.
Lại nhìn Tô Yên đang ôm hắn.
Đây là lần đầu tiên hắn có chút hối hận khi giết người.
Bởi vì hắn biết, mình không lừa được nàng.
Sau này, cũng không thể giả mất trí để nàng ôm hắn nữa rồi.
Tiếng thét chói tai vang vọng khắp nơi.
Mọi người trong phòng cũng biến đi đâu hết.
Chỉ còn lại hắn với Tô Yên.
Tô Cổ đứng ở cửa.
Không bước vào trong phòng.
Tiểu Hồng.
"Tê tê tê tê tê?"
Lỡ như hắn làm hại Yên Yên thì sao?
Tô Cổ.
"Không biết"
Tuy rằng nói vậy, nhưng hắn cũng không tiến lên.
Có lẽ là xuyên qua quá nhiều thế giới nên mới dám tin tưởng.
Người mà Tô Yên để ý, sẽ không làm tổn thương nàng.
Hơn nữa, nàng cũng đủ mạnh.
Cho nên Tô Cổ mới có đủ kiên nhẫn đứng đây chờ.
Huyền Dã ngã xuống đất.
Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
Tô Cổ điều khiển ngón tay, tụ máu về một điểm dưới bàn chân hắn.
Tô Yên nhìn Hoa Vô Khuynh
"Chàng khôi phục ký ức."
Hoa Vô Khuynh lên tiếng.
"Ân"
Không biết vì sao, trong lời nói của hắn có loại cảm giác trống vắng.
Giống như là thiếu gì đó.
Hắn thích nàng ôm hắn.
Tô Yên lên tiếng.
"Hoa Vô Khuynh?"
"Ân."
Trước kia, hắn cảm thấy tên của mình khá ổn.
Hiện tại, hắn lại muốn đổi một cái tên khác.
Đổi thành một cái tên, người khác chưa từng nghe qua.
Như vậy, Yên Yên sẽ không biết quá khứ của hắn.
Hai người im lặng.
Một bóng đen phi tới.
Là Ảnh.
Hắn quỳ gối xuống đất.
"Thuộc hạ cung nghênh giáo chủ trở về."
Hiện tại hắn có chút kích động.
Cuối cùng giáo chủ cũng quay trở lại.
Sẽ không còn là tên ngốc làm mấy chuyện quái đản, mặc cho người khác sai khiến.
Còn đám người này, dám thừa dịp giáo chủ mất trí nhớ mà đeo lên đầu ngài mấy đóa hoa thô tục.
Hiện tại, còn ai dám!!
Mí mắt Hoa Vô Khuynh hạ xuống.
Lông mi đen nhánh hơi rung.
Hắn đứng đó một lúc.
Hắn biết Yên Yên sẽ không giữ hắn lại.
Hắn không phải là kẻ ngốc suốt ngày khóc rồi làm nũng kia nữa.
Hắn lên tiếng.
"Trở về."
Nói xong, cơ thể hắn chợt lóe.
Mọi người không ai nhìn rõ hắn.
Chỉ thấy một trận gió thổi qua, người đã biến mất không còn.
Tô Yên đứng ở chỗ cũ, cúi đầu nhìn Huyền Dã đã chết.
Tiểu Hoa nhịn không được lên tiếng.
"Ký chủ vì sao không ngăn cản nam chủ đại nhân?"
"Sớm muộn gì hắn cũng phải trở về đó."
Tô Yên nhàn nhạt trả lời.
Bởi vì nàng biết hắn sớm muộn cũng phải đi, cho nên, không ngăn cản.
Tiểu Hoa lại nhịn không được nói.
"Ký chủ, ngài không thể chỉ vì nam chủ đại nhân khôi phục ký ức mà không cần hắn nha!"