Tô yên khom lưng, một chân gắt gao đè lên cột sống của Giffy, đè cô ta quỳ xuống.
Sau đó, tay cô sờ ở sau lưng Giffy.
Đến chỗ khớp xương cột sống thứ ba, Tô Yên sờ thấy một chỗ nhô lên.
Tay nhanh chóng tóm lấy.
Giây tiếp theo, dùng sức rút ra.
Nháy mắt, âm thanh sắc nhọn chói tai xen lẫn sự thống khổ của Giffy truyền khắp tòa nhà.
"Ầm"
Tiếng sấm càng thêm nặng nề.
Giffy thống khổ cuộn tròn trên mặt đất.
Cả người run rẩy giống như sắp chết.
Mắt trợn trắng, môi trắng bệch.
Tô Yến nhìn cái cục đen xì xì trên tay mình.
Nó hình như là có sức sống.
Nháy mắt liền muốn nhảy xuống đất chạy trốn.
Tô Yên nhìn chằm chằm trong chốc lát, hỏi
"Đây là thứ gì?"
Cô vừa suy nghĩ, vừa duỗi tay bắt lại cục màu đen đang muốn n tiến vào trong thân thể Giffy.
Nó còn chưa kịp chui vào, Tô Yên đã lên tiếng
"Tô Cổ"
Tô Cổ nâng tay phải lên.
Nháy mắt xung quanh cục đen xì kia hình thành một khối băng.
Đông cứng nó ở bên trong.
Tô Yên duỗi tay muốn Tô Cổ dừng lại.
Khối băng kia xoay qua xoay lại một chút, nó vậy mà vẫn còn động đậy.
Thậm chí băng bên trong còn nhanh chóng bị hòa tan.
Tiểu Hồng đang quấn quanh cổ tay Tô Yên nháy mắt mở to hai mắt nhìn.
Một màn này quả thật rất quen thuộc.
Làm nó nhớ tới lúc cái đuôi rắn của mình bị cái thứ đen xì kia nuốt lấy, còn tưởng rằng cả bản thân nó cũng sẽ bị ăn luôn.
Tiểu Hồng phun lưỡi rắn màu đỏ tươi.
Thời điểm khối băng kia gần như tan chảy hết, lộ ra một mảng khói đen uốn lượn.
Tiểu Hồng nháy mắt liền phun ra một đốm lửa.
Vì kỹ thuật của Tiểu Hồng không quá khả quan.
Cho nên ngọn lửa cháy ngập trời như nó dự đoán không xuất hiện.
Chỉ có một đốm lửa nhỏ xíu.
Bẹp, dừng ở trên thân mình đám khói đen kia.
Tiểu Hồng vốn dĩ thực sự rất tức giận.
Nhưng nhìn cái đốm lửa mình phun ra cùng nước miếng, nháy mắt liền đỏ mặt, muốn tìm cái khe đất chui xuống.
Tiểu Hồng nhanh chóng rúc đầu vào trong lòng Tô Yên.
Mà cái đốm lửa nhỏ trên thân khói đen kia không ngờ lại có lực sát thương rất mạnh mẽ.
Chỉ nghe một tiếng rít lên, khói đen nháy mắt bị tiêu diệt một phần.
Cảnh tượng bất thình lình trước mắt làm Tô Yên vốn không kiên nhẫn bỗng sửng sốt, cúi đầu nhìn Tiểu Hồng.
Bên kia, Giffy nằm trên mặt đất thở hồng hộc, cười lạnh.
"Vô dụng thôi, đó là đồ vật của Minh Giới, bất tử bất diệt, ngươi không giết chết được nó đâu."
Giọng nói của ả lộ rõ sự vui mừng.
Tô Yên đơn giản mà thô bạo nắm chặt đầu Tiểu Hồng, nói
"Tiếp tục phun lửa."
Tiểu Hồng co rút thân mình, không muốn phun.
Đầu Tô Yên đau lợi hại, giọng điệu khi nói chuyện cũng không ngoan ngoãn mềm mại như ngày xưa.
Cô nắm chặt cái đuôi của Tiểu Hồng, ném đầu nó xuống mặt đất.
"Nếu ngươi không phun, ta liền đem ngươi đi hầm canh."
Tiểu Hồng héo héo
"Tê tê tê tê tê"
Yên Yên, chị khi dễ em!
Tuy nói như vậy nhưng Tiểu Hồng vẫn là cố nén sự hổ thẹn trong lòng.
Lại lần nữa thè lưỡi.
Cùng với một, hai giọt nước miếng.
Một ngọn lửa rốt cuộc cũng được phun ra nhằm trúng trên thân cục đen kia.
Nó như bị bỏng, nháy mắt như không còn sức sống.
Giống như là gặp phải thiên địch, không dám nhúc nhích.
Rốt cuộc cục đen kia mới chỉ làm tan chảy được một nửa băng tuyết quanh thân.
Nó không có biện pháp để chạy thoát.
Tô Yên phóng tầm mắt quét một vòng.
Sau đó đi đến một góc trong sân thượng.
Cầm lên một thùng rỗng không biết đã để ở đây bao lâu.
Dội thẳng lên cái cục đen xì kia.
Tô Yên đập Tiểu Hồng hai cái
"Phun Lửa."
Vừa dứt lời.
Tiểu Hồng vận hết sức lực toàn thân, liền phun ra một nhúm lửa nhỏ.
Trời mưa như trút nước, nhưng mà cũng may nhúm lửa kia cuối cùng vẫn là dừng đúng chỗ.