Chương 1880: Xin chào, học bá! 5

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Tần Nguyên 04-07-2023 14:53:41

Một người một hệ thống ở kia đơn giản bàn bạc xong. Sau đó Tô Yên lên lầu, đi vào phòng nguyên thân. Trong phòng có thảm lông dê to vách tường hồng phấn, giường công chúa thật lớn đặt ngang ở bên trong. Tiếp đó là phòng tắm, phòng để quần áo, tất cả đều mang phong cách thiếu nữ ấm áp. Cô cầm cái gối, đặt lên trên sô pha mềm mại. Sau đó đặt chó con đang ngủ lên. Lúc này mới đi đến phòng tắm. "Tiểu Hoa" "Ký chủ có chuyện sao?." "Sáng ngày mai, mấy giờ phải đi học?" "Ký chủ, 8 giờ rưỡi." "Ừm." Tô Yên rửa mặt một chút. Trên cổ tay còn có vết thương, không thể dính nước, thế cho nên mất không ít thời gian. Chờ xử lý xong, cô mới trở về phòng, nằm ở trên giường. Tiểu Hoa tò mò "Ký chủ, chị nghĩ ra biện pháp làm Bạch Hoành Vũ phải chịu mùi vị bị vũ nhục chưa?" "Chưa" "Ồ, vâng -" Tiểu Hoa câu được câu không lải nhải. Tô Yên nhắm mắt lại, cũng không biết đã ngủ từ khi nào. Sáng sớm hôm sau. Khi cô tỉnh lại, cảm thấy trong lòng có một vật mềm mại ấm áp. Vừa mở mắt ra liền phát hiện con chó nhỏ vốn dĩ ngủ ở trên sô pha không biết đã bò lên trên giường từ bao giờ. Hai móng vuốt bám lấy quần áo cô, liên tiếp rúc vào ngực cô. Tô Yên dịch người muốn nhìn rõ ràng. Kết quả mới vừa động, chó nhỏ liền rầm rì tiếp tục rúc vào lòng cô. Lúc này, chó nhỏ mở to mắt. Con ngươi màu làm nhạt ngập nước nhìn Tô Yên. Thanh âm nức nở truyền đến, cẳng chân run rẩy. Cũng không biết kinh sợ điều gì. Tiểu Hoa nhìn đến không nhịn được nói "Chó nhỏ thật nhỏ thật đáng thương a-" Tô Yên ôm nó ngồi dậy. Giường này tương đối cao, nó nhỏ như vậy làm thế nào mà bò lên đây được? Tiểu Hoa "Ký chủ, con chó này thật thông minh, đem cái gối đầu kia lót trên mặt đất, cắn ga giường bò lên trên." Tô Yên lên tiếng "Ừm." Sau đó, Tô Yên liền ôm nó đi vào trong phòng tắm. Tô Yên ở đâu, chó nhỏ liền ở đó. Nó như có nhân tính, vừa thấy Tô Yên rửa mặt, liền thành thành thật thật ngồi im, nghiêng đầu chờ cô. Chờ Tô Yên rửa mặt xong, chuẩn bị đi học, nó liền bắt đầu nức nở, muốn Tô Yên ôm. Nếu không phải trên bụng còn quấn băng gạc, Nếu không phải nó là con chó nhỏ mới sinh ra chưa được mấy ngày như vậy, người ta còn cho rằng nó đang giả vờ. Chờ Tô Yên thu thập xong, đi ra khỏi phòng, Tô Cổ đã đứng trong phòng khách. Trên người còn mặc xong đồng phục của cao trung Thành An. Tô Yên từ trên lầu đi xuống dưới, nhìn Tô Cổ. Thiếu niên vẫn là bộ dáng lạnh lùng cao lãnh, nhìn cô chăm chú. Giống như chỉ cần Tô Yên gật đầu là có thể bắt đầu xuất phát. Tô Cổ lãnh đạm cất tiếng "Bị muộn rồi." Vừa mở miệng, một giây liền phá hỏng luôn hình ảnh tốt đẹp kia. Bên cạnh hắn còn có Tô Tiểu Hồng mặc đồng phục tiểu học. Đôi mắt vẫn còn nhắm lại chưa muốn mở. Ở trong miệng ngậm chiếc bánh mì đã gặm một nửa. Đầu gật gà gật gù, có vẻ vô cùng buồn ngủ. Chú Trương đứng bên cạnh lên tiếng "Tiểu thư, về vấn đề nhận nuôi hai người này còn phải đợi cha cháu đồng ý. Nhưng vấn đề nhập học đã an bài thỏa đáng. Hôm nay có thể trực tiếp đi tới trường." Nói xong, ánh mắt chú Trương dừng ở con chó nhỏ trong lòng Tô Yên. Cười nói "Tiểu thư, trường học không cho phép mang sủng vật đi học." Tô Yên giao chó nhỏ cho chú Trương. "Nó ở nhà."