Thời gian ba ngày như thoảng qua.
Chờ đến buổi sáng ngày thứ tư.
Lúc tỉnh dậy, Tô Yên theo bản năng duỗi tay định ôm hắn một cái.
Kết quả lại sờ đến một mảnh trống không.
Nàng mở to mắt.
Xung quanh không có một bóng người.
Tô Yên liền ngồi dậy.
Nhìn lên một cái, liền thấy được ở trên bàn đặt một chiếc bình sứ màu trắng.
Nàng rời giường, mặc xong quần áo, sau đó mở cửa, tính toán đi tìm Hoa Vô Khuynh.
Kết quả vừa ra khỏi cửa, liền gặp Ảnh lần nữa.
Ảnh mặc một bộ quần áo màu đen, nói
"Cô nương, trên bàn là thuốc cứu người mà cô muốn."
Tô Yên nhìn ảnh
"Hắn đâu?"
"Giáo chủ không muốn thấy ngài rời đi."
Đại khái là có giáo huấn của mấy ngày trước, lúc Ảnh nói chuyện, cố ý nói thêm là ý của giáo chủ.
Tô Yên nhìn về phía bình thuốc ở trên bàn.
Nàng cầm lấy, nắm trong tay.
"Thuốc này dùng như thế nào?"
"Trộn vào trong nước rồi uống."
"Một bình thuốc này có thể cứu được bao nhiêu người."
"Một trăm người."
Tô Yên nhìn bình thuốc, lại nhìn Ảnh.
Ảnh lên tiếng
"Giáo chủ biết ngài muốn cứu toàn bộ người trong thôn, cho nên cố ý chuẩn bị thuốc này."
Tô Yên gật đầu, nàng không hề nói cái gì, xoay người trở về cất dọn đồ của mình.
Nàng cầm tay nải
"Cáo từ."
Nói xong, vội vã đi ra ngoài.
Ảnh nhìn bóng dáng Tô Yên rời đi, tay nắm chặt thành nắm đấm.
Tô Yên không sai.
Nàng muốn cứu người nên đi nóng vội.
Có gì sai?
Chỉ là giáo chủ... chỉ sợ giáo chủ sẽ không thoát khỏi bóng ma này.
Trong cung điện ma giáo.
Hoa Vô Khuynh ho khan một tiếng rất to
"Nàng đi rồi?"
Tại đây yên tĩnh, âm thanh có vẻ rõ ràng.
Ảnh đứng ở bên dưới, quỳ một gối trên mặt đất
"Vâng"
Hoa Vô Khuynh lại bắt đầu ho khan.
Hắn cúi đầu, tay vịn lên cái bàn.
Đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
Cúi đầu, không nói một lời nào.
Sống lưng đều cong xuống dưới.
Nhìn qua, bộ dáng héo héo.
Như là người bị vứt bỏ.
Thật khiến người đau lòng.
Cũng không biết đã qua bao lâu.
Bỗng nhiên nghe được cửa lớn của đại điện ma giáo kẽo kẹt một tiếng, bị đẩy ra.
Ảnh bỗng nhiên lên tiếng
"Giáo chủ!"
Hoa Vô Khuynh ngẩng đầu xem.
Liền nhìn thấy Yên Yên cầm tay nải, đứng ở cửa.
Ánh mắt Hoa Vô Khuynh sáng lên.
Tô Yên đi vào cung điện.
Ngẩng đầu nhìn người ngồi trên ghế to
"Em vốn là muốn đưa thuốc cho những người đó."
Nàng dừng một chút.
Lại nói
"Nhưng cho dù em có đi nhanh, cũng mất nửa tháng. Chờ đến lúc trở về, chỉ sợ là mất một tháng."
Nghe Tô Yên nói nàng sẽ quay trở về, ánh sáng trong mắt của Hoa Vô Khuynh lại sáng một chút.
Nhưng trên mặt vẫn là không có biểu tình gì cả.
Nàng nói
"Vì phòng ngừa lúc em không ở đây chàng lại nghĩ linh tinh. Cho nên, vẫn nên mang theo chàng đi cùng thì tốt hơn."
Đại khái là bởi vì chạy vội, mồ hôi trên trán nàng rơi xuống.
Nàng duỗi tay lau đi.
Hoa Vô Khuynh ngồi thẳng tắp ở trên ghế.
Không nói một câu.
Tô Yên nghi hoặc hỏi
"Không muốn đi cùng em?"
Nàng vừa dứt lời, Hoa Vô Khuynh đã đứng dậy.
Sau đó, thành thành thật thật đi xuống bảo tọa, đi đến trước mặt Tô Yên.
Lên tiếng
"Đi theo nàng."
Tô Yên nắm tay Hoa Vô Khuynh, kéo người đến trước mặt mình.
Sau đó nhón chân, hôn lên.
Lúc này không hôn gương mặt hắn, mà là hôn môi hắn.
Hoa Vô Khuynh trong nháy mắt liền cứng đờ người.
Ảnh cúi đầu, yên lặng lui ra ngoài.
·······
Đã có người mình muốn.
Tự nhiên phải lên đường đi thôn trang cứu người.
Hai canh giờ sau.
Ảnh đánh một cái xe ngựa xuất hiện ở trước mặt hai người bọn họ.
Ảnh ôm quyền, lần này, hắn vẫn chưa báo cáo với Hoa Vô Khuynh.
Mà nói với Tô Yên
"Cô nương, đường xá xa xôi, không bằng để thuộc hạ đưa ngài cùng giáo chủ đi đi."