Tô Yên nâng mắt, tầm mắt dừng ở trên mặt Mẹ Tô.
Một lúc lâu sau, khàn khàn nói
"Mẹ không phải đã nói, sẽ không đề cập tới anh sao?"
Sắc mặt Mẹ Tô lộ ra sự xấu hổ.
Nhưng mà thật mau, Mẹ Tô hai mắt đầy nước mắt.
"Yên Yên, vô luận thế nào, hắn cũng là anh con mà."
Tô Yên duỗi tay, vuốt ve miệng vết thương trên cổ của mình.
Vết thương đã khép lại, không còn đau nữa.
Nhưng như thế nào hiện tại lại cảm thấy có chút đau?
Cô rất bình tĩnh
"Lời này của mẹ đã nói qua không dưới mười lần. Còn có chuyện gì khác muốn nói với con sao?"
Mẹ Tô duỗi tay, không ngừng chụp phủi đùi mình, đại khái là quá kích động.
Nước mắt chảy ra
"Con nói đi, con rốt cuộc muốn như thế nào mới bằng lòng buông tha cho anh con, chẳng lẽ con thật sự muốn mẹ tự sát ở trước mặt con sao?!"
Mẹ Tô nói lời này càng tỏ vẻ trách cứ Tô Yên hơn.
Trách Tô Yên không hiểu chuyện, rõ ràng là người một nhà vì cái gì còn muốn báo cảnh sát bắt anh mình.
Trách Tô Yên tàn nhẫn, con trai bà chỉ là muốn mượn chút tiền, tại sao một hai phải cùng hắn tranh chấp, còn muốn dùng mạng để đánh cược.
Trách Tô Yên vì anh trai đã bị nhốt ở trong trại tạm giam một tháng, cũng nên hết giận, vì cái gì còn không chịu buông tha cho hắn.
Tô Yên nói nghiêm túc,
"Mẹ nếu thật sự muốn chết, không cần ở bệnh viện tự sát, dù sao bác sĩ ở gần như vậy, không chết được, sẽ lại cứu trở về."
Mẹ Tô không thể tin tưởng
"Con, con ···"
Giọng nói đều đang run rẩy.
"Mẹ!"
Bỗng nhiên nghe được ở cửa truyền đến một giọng nam gọi ầm ĩ.
Ngẩng đầu, liền nhìn thấy hai cảnh sát dẫn theo một người đàn ông đeo còng tay đi tới.
Hắn mặc quần jean, áo thun màu đen, khuôn mặt có vài chỗ nhìn có vài phần giống Tô Yên.
Hắn vẫn luôn ở trong cục cảnh sát, tóc tai toán loạn, nhìn qua có chút chật vật.
Nếu bọn họ không nói, sẽ không có ai cho rằng bọn họ là anh em ruột.
Người này chính là Tô Phong.
Một người cảnh sát đi lên trước, đi đến trước mặt Tô Yên, nói
"Tô Yên tiểu thư, chúng tôi trước khi đến đây đã gọi điện cho cô, nhưng di động của cô tắt máy.
Vậy nên chúng tôi đã liên hệ với mẹ của cô, muốn mang theo thủ phạm tới đây."
Tô Yên nghiêng đầu, nhìn về phía Mẹ Tô.
Mẹ Tô lúc này đứng ở chỗ đó, cũng không vội vàng nhìn xem con gái thế nào.
Nhưng ánh mắt liên tiếp hướng tới trên người Tô Phong.
Tô Yên khàn khàn dò hỏi
"Để làm gì?"
Cảnh sát lên tiếng
"Chúng tôi đã kiểm tra cameras, cũng đã thẩm vấn thủ phạm.
Trên cơ bản đối với chuyện này đã hiểu rõ phần nào. Không biết chuyện này cô có thái độ gì."
" Anh có ý gì?"
" Thủ phạm Tô Phong tự mình lẻn vào trong nhà cô trộm cắp vật phẩm đáng giá, hơn nữa đả thương cô, đã cấu thành tội trộm cắp, cố ý đả thương người khác.
Trở thành tội phạm hình sự.
Nhưng vấn đề hiện tại ở chỗ, hắn là anh trai của cô, thủ phạm nói, cô sẽ không để ý những chuyện này, chỉ là chuyện gia đình.
Hơn nữa cô cũng sẽ hoàn toàn không tố cáo hắn.
Vì thế, chúng tôi tới đây là muốn tìm hiểu một chút thái độ của cô."
Tô Yên buông mí mắt, chậm rãi nói
"Tôi đương nhiên muốn tất cả mọi chuyện dựa theo trình tự pháp luật mà tiến hành."
Tiếng nói vừa dứt.
Tô Phong còn đang hồn nhiên không thèm để ý, mặt lập tức biến sắc.
"Tô Yên! Mày có ý gì?!"
"Nghe không hiểu sao?"
Tô Yên nghi hoặc hỏi lại.
Tô Phong rống lên
"Tao còn không phải chỉ là cầm một chút đồ của mày, không phải chỉ là chém mày một dao, không đến mức mày phải chuyện bé xé ra to như vậy chứ?"
Tô Yên lại hỏi lại lần nữa
"Không đến mức sao?"
Tô Phong tựa hồ đối Tô Yên rất uất hận, lúc này đây hết thảy đều bùng nổ.