Xe buýt dừng ở cửa thôn.
Văn Lực đứng ở chỗ đó.
Làn da màu lúa mạch dưới ánh nắng mặt trời vô cùng khỏe mạnh.
Vừa vặn ở vị trí này có thể nhìn thấy rõ ràng những việc phát sinh trên xe buýt.
Văn Lực ngậm một cây cỏ đuôi chó trong miệng, càng nhìn càng nhíu chặt mày.
Nhìn hơn nửa ngày, nhịn không được mà quay sang bên cạnh hỏi Lộ Bình.
"Này, cậu nói xem mấy ngày nay Đường Dã Bạch làm cái gì vậy?"
Lộ Bình đẩy đẩy gọng kính.
Sau đó nói ra hai chưa
"Câu dẫn!"
Văn Lực vừa buồn cười lại vừa khó hiểu
"Câu dẫn? Câu dẫn người ta để rồi có thêm một đống miệng vết thương thối nát trên người?"
Sao từ khi gặp được Tô Yên đó, hắn trở nên yếu đuối như vậy?
Một cái miệng vết thương cũng phải băng bó hai lần.
Không phải hắn hợp thể với hoa ăn thịt người rồi sao?
Dù có bị tang thi cắn cụt tay thì hôm sau cũng sẽ mọc lại.
Nhìn xem, cái miếng vải trắng băng bó ở cánh tay của hắn đã được bao nhiêu ngày rồi?
Một cái vết thương nhỏ như vậy mà lại đem đi lừa đảo tống tiền tiểu cô nương nhà người ta như vậy?
Văn Lực không nhịn được mà điên cuồng chửi rủa một trận.
Con mẹ nó, nhìn không quen là nhìn không quen.
Lộ Bình nghe Văn Lực mắng người xong.
Ánh mắt không tự chủ được mà liếc nhìn về phía Chu Nhược đang cười cười nói nói với Tiểu Hồng.
Một lúc lâu sau, Lộ Bình mới lịch sự văn nhã lên tiếng
"Cậu không hiểu được đâu."
Văn Lực trừng lớn hai mắt.
Vài ngày trước không phải Lộ Bình cũng liên tục sỉ vả Đường Dã Bạch sao?
Thế quái nào mà loáng cái hai người họ giống như trở thành người một thuyền như vậy?
Văn Lực không thể tưởng tượng nổi
"Ý cậu là gì?"
Lộ Bình nhìn Chu Nhược, lộ ra một nụ cười lịch sự văn nhã
"Quá muốn có được, lại không muốn tổn thương đến người ta. Thế nên mới bắt buộc phải dùng vài hạ sách để có được sự chú ý của người ta, được người ta yêu thích."
Văn Lực nghe lời này, thân thể run run.
"Cậu còn có thể buồn nôn hơn nữa không?"
Lộ Bình khinh bỉ nhìn Văn Lực
"Tôi đoán, Đường Dã Bạch cam tâm tình nguyện để tang thi kia cắn chết luôn đó."
Văn Lực gật gật đầu
"Đúng vậy, tôi cảm thấy dù tang thi kia cắn chết hắn, hắn cũng can tâm tình nguyện luôn..."
Cái gì?
Tang thi???
Con ngươi Văn Lực co rụt
"Cái gì? Tang thi? Tiểu cô nương kia là tang thi?"
Lộ Bình liếc hắn một cái
"Không ăn, không uống, không ngủ. Chỉ ăn mỗi tinh thạch cũng có thể sống sót. Tang thi cũng trực tiếp phớt lờ cô."
Lộ Bình càng nói, Văn Lực càng nổi da gà.
Lộ Bình đẩy đẩy gọng kính, cười nói
"Hương khí trên người Đường Dã Bạch, sẽ chỉ có thể khiến tang thi điên cuồng, mất lý trí."
"Cmn!"
Văn Lực không thể tin tưởng nổi mà nhìn về phía xe buýt.
Huynh đệ của hắn lại có thể thích một con tang thi lúc nào cũng có thể ăn hắn???
Còn vì muốn có được tang thi này mà không từ thủ đoạn dùng hương khí câu dẫn người ta đến cắn mình???
CMN!
Đây gọi là tình yêu vui buồn lẫn lộn sao?
Dê yêu sói?
Lộ Bình nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Văn Lực, chậm rãi nói
"Yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện."
Văn Lực trực tiếp táo bạo
"Thế này mà vẫn còn không xảy ra chuyện? Cô ta chính là tang thi!"
Lời phía sau, Văn Lực cố gắng đè thấp âm thanh.
So sánh với Văn Lực, Lộ Bình vô cùng bình tĩnh
"Cô ấy có suy nghĩ, có lực khống chế, rõ ràng khác với những tang thi chúng ta từng gặp. Có lẽ, cô ấy cũng từng bị tang thi cắn, nhưng lại mở ra dị năng, hoặc là thân thể cô ấy khác với người bình thường. Dẫn tới việc cô ấy không hoàn toàn bị đồng hóa."
Lộ Bình không hổ là quân sư của đoàn.
Một giây liền có thể khuyên được Văn Lực.
Văn Lực cảm thấy rất có đạo lý.
Chỉ là thi thoảng vẫn đảo mắt qua, trong mắt vẫn hoàn toàn không thể tin tưởng nổi.
Tang thi a.
Thế nhưng lại là một con tang thi có ý thức.
Thật là một con tang thi ghê gớm.