Nếu không nói, thì Tô Yên thật đúng là không nhận ra.
Ai có thể nghĩ đến, Cổ Vương, một con cổ trùng mà mắt thường không thể nhìn thấy lại có ngày tu luyện được thành một thiếu niên tuấn lãng, nhanh nhẹn như hiện giờ chứ.
Thế này cũng quá vượt xa ngoài tưởng tượng rồi.
Khác với sự kinh ngạc của Tô Yên.
Đồng chí Tiểu Hồng vẫn còn đang đắm chìm trong sự vui sướng tột cùng.
"Tê tê tê tê tê"
Rốt cuộc thì ngươi cũng đã trở lại.
Đại khái là từ trước tới nay cả hai người đều gắn bó làm bạn với nhau, mà Cổ Vương thì ngay từ lúc bắt đầu tu luyện đã một thời gian dài không có ra ngoài, vậy nên Tiểu Hồng chỉ có thể tự chơi một mình.
Nhưng quan trọng nhất chính là, không có Cổ Vương ở bên cạnh, Tiểu Hồng luôn cảm thấy mình bị lừa.
Nó ngày ngóng đêm mong, cuối cùng cũng chờ được Cổ Vương ra ngoài.
Hừ, để rồi xem còn có ai dám bắt nạt nó không có đầu óc nữa.
Cổ Vương lấy Tiểu Hồng đang quấn trên eo mình ra, vo tròn thành một đống, đặt trong lòng bàn tay.
Tiểu Hồng thè lưỡi rắn, liếm liếm lòng bàn tay của Cổ Vương.
Nếu Cổ Vương đã có hình dáng của con người, vậy thì về sau đi theo Tô Yên, vẫn nên có một cái tên chính đáng một chút.
Lỡ may người khác có hỏi tới cũng dễ ứng phó hơn.
Tô Yên hỏi
"Em đã nghĩ cho mình một cái tên mới chưa?"
Cổ Vương nhìn Tô Yên.
Hồi lâu sau trả lời
"Tô Cổ."
Tiểu Hoa cảm thán
"Ký chủ, thế nó lại phải làm con trai của chị à? Ký chủ, chị có đến hai đứa con trai nha."
Một đứa là Tô Tiểu Mộng, giờ lại có thêm một đứa là Tô Cổ nữa.
Bên này, hai người đang nói chuyện dưới gốc cây cổ thụ.
Phía xa kia, chợt truyền đến một tiếng quát lớn
"Phong Chỉ, mau giao đồ ngươi trộm ra đây!"
Chỉ thấy năm người mặc y phục tím giống nhau, đang vây quanh một nữ tử mặc y phục lam nhạt.
Tô Yên cúi đầu nhìn y phục trên người mình, cùng một kiểu dáng với vị nữ tử đang bị bao vây kia.
Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ, chị có muốn tiếp thu ký ức không?"
"Ừm."
"Leng keng, đang tiếp thu ký ức..."
Nguyên chủ là Tô Yên, đệ tử ngoại môn của phái Huyền Băng, gia nhập môn phái chưa đến một năm.
Lần này bọn họ xuống núi là bởi vì một thôn trang ở vùng lân cận có rất nhiều người bị hạ độc.
Tuy rằng tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tứ chi lại không cách nào hoạt động, chỉ có thể nằm yên trên giường.
Loại độc này chưa từng ai thấy qua, vì vậy khiến cho các môn phái gần đó rất lo sợ, tam đại môn phái đều kêu gọi các đệ tử của mình tới để điều tra rõ ngọn ngành.
Nguyên chủ chính là một tiểu lâu la đi theo nhóm các đại sư huynh, đại sư tỷ đến tra án.
Cuối cùng tra ra được chút manh mối, cho rằng có liên quan tới Ma giáo.
Vốn muốn tiếp tục đi điều tra, kết quả vào ban đêm, cả nhóm bị một đám hắc y nhân bất ngờ đánh lén, một nhóm mười mấy người bọn họ tất cả đều bị đánh chết.
Ký ức của nguyên chủ cũng kết thúc tại đó.
Tiểu Hoa nhắc nhở
"Leng keng, hệ thống nhắc nhở, nguyện vọng của nguyên chủ là muốn về nhà thăm mẫu thân bị bệnh."
Nguyên chủ là một đứa trẻ do tiểu thiếp của một vị địa chủ sinh ra.
Không được yêu thương, nhưng mẫu thân đối với nàng rất tốt.
Mẫu thân nguyên chủ muốn tìm cho nàng một con đường tốt, không muốn nguyên chủ gả cho người khác làm thiếp.
Vì thế đã đưa nàng đi đến phái Huyền Băng làm đệ tử.
Chỉ có điều không nghĩ tới lần từ biệt này, lại chính là âm dương cách biệt.
Tiếp thu xong ký ức, Tô Yên mở to mắt.
Cổ Vương, à, không đúng, là Tô Cổ.
Bạn nhỏ Tô Cổ cũng không nói cái gì, chỉ ôm Tiểu Hồng đi theo sau Tô Yên.
Tiểu Hoa nói
"Ký chủ, vị Phong Chỉ này đã từng giải vây giúp nguyên chủ."
Nguyên chủ vừa mới vào kiếm phái đã bị bắt nạt, là Phong Chỉ đi ngang qua giúp Tô Yên một phen.
Giải cứu nguyên chủ.
Tô Yên không thích lo chuyện bao đồng.
Nhưng Phong Chỉ đã giúp nàng, dù nói như thế nào, cũng nên trả cho nàng ấy một ân tình.
Tô Yên ngẩng đầu, tiến đến chỗ đám người kia.
Vừa đến gần đã nghe thấy tiếng "hừ" lạnh của một nữ tử mặc y phục tím
"Ngươi còn dám ngụy biện? Khi nãy, chính là ngươi đụng phải ta, thoáng cái ngọc bội của ta đã không thấy tăm hơi. Ngoại trừ ngươi ra, thì còn ai vào đây nữa??"
Phong Chỉ kia liếc nhìn một cách vô cùng khinh thường
"Ngọc bội của ngươi đáng giá bao nhiêu? Dù toàn thân ngươi trên dưới cộng hết lại cũng chẳng bằng một sợi tóc của ta."