Chương 1469: Nam chủ hắn luôn là tự bế 53

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Tần Nguyên 04-07-2023 14:53:51

Tiểu Hồng không biết rằng, nó rời đi chưa được bao lâu, con ngõ nhỏ lúc nãy lại diễn ra một trận đánh còn kịch liệt hơn trước. ... Thời điểm Tô Yên đi ra ngoài, lên xe thì không nhìn thấy 2 người kia. Quay ra quay vào liền nghe thấy từ phía xa xa truyền tới âm thanh "Yên Yên -" Cố Ngu đứng dưới đèn đường, tay chống lên cây cột, cả người tái xanh, khóe miệng còn có vết máu, trên người có vài vết thương hỗn loạn. Tô Yên giật nảy mình, chạy qua đó. Dang tay đỡ hắn, hỏi một câu "Có chuyện gì xảy ra vậy?" Còn chưa kịp nói dứt câu, Cố Ngu liền trực tiếp đổ vào trong lồng ngực cô. Hắn mở miệng, thanh âm khàn khàn yếu ớt chậm rì rì nói "Bị đánh, đau." Bàn tay với những khớp xương rõ ràng ôm lấy eo Tô Yên. Tô Yên nhìn vết thương trên mặt hắn. "Ai đánh?" Cố Ngu chậm rì rì đáp "Em trai của em." Nói xong, Cố Ngu lại ôm chặt cô thêm chút hơn. Nói tiếp "Yên Yên, em phải báo thù cho anh. Hắn muốn đánh chết anh." Tô Yên nghe những lời này của hắn, còn có những hành động này, cử chỉ này, đến tốc độ nói chuyện cũng rất giống. Nhưng Cố Ngu là vốn là người tự kỷ, lại hay thẹn thùng, sẽ không làm cái chuyện nói xấu người ta rồi dựa dẫm nhờ vả người khác như vậy đâu. Cô ôm hắn, kỳ thật là không muốn hỏi, cô sợ vừa hỏi liền lòi ra. Người này nếu không muốn giả vờ nữa thì làm sao bây giờ? Nhưng nếu không hỏi, lại có chút lo lắng. Trầm mặc một lúc, cô hỏi hắn "Anh khi dễ em trai của em sao?" Cố Ngu ngẩng đầu, có chút không thể tin tưởng. Đôi mắt đen nhánh nhìn Tô Yên, tựa như có chút không thể ngờ được Tô Yên sẽ nói như vậy. Cố Ngu lặp lại một lần nữa "Hắn đánh anh." Tô Yên gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Vỗ vỗ lưng, trấn an hắn một chút. Lại hỏi tiếp "Hắn không bị sao chứ?" Ừm, tuy rằng là đứa em trai nhặt được giữa chừng, nhưng chung quy vẫn là em trai. Không bị hắn khi dễ đến chết là được. Người nào đó đang giả vờ đáng thương gục đầu vào hõm vai cô, bất đắc dĩ mở miệng "Tiểu Quai, anh mới là người bị đánh, tại sao em lại cứ nhớ tới thằng em trai không đáng tiền kia, hử??" Dứt lời, trong chớp mắt liền đè Tô Yên dựa vào cột điện. Tô Yên không nói tiếp, cô chỉ gật đầu "Chỉ cần hắn còn sống là tốt rồi." Cố Ngu, à không đúng, hiện tại phải gọi là Quân Vực. Vị nào đó buông lỏng vòng tay, cười khẽ một chút. Cười một cái liền làm rách cả khóe môi. Lại giận dỗi vì Tô Yên chỉ hỏi đến thằng nhãi ranh Tô Kiêu Lôi kia. Hắn đè nặng Tô Yên, một chút cũng không muốn nghe cô nói. Hắn chỉ muốn hôn cô. Sau đó, cũng không do dự hay e ngại gì, lập tức hôn xuống. Tô Yên bị hắn ấn dưới cột đèn, ánh đèn mờ nhạt, một nam một nữ đang hôn nhau. Người con trai hôn đến mức quên trời quên đất, không thèm để ý tới những ánh mắt đang phóng tới chỗ hai người họ. Đã rất lâu rồi không được hôn cô thoải mái, hắn sắp quên mất hương vị của Tiểu Quai rồi. Hắn chỉ nhớ mang máng, Tiểu Quai rất ngọt ngào. Càng nghĩ hắn càng hôn cô nồng nhiệt như lang như hổ. Tô Yên không biết mình bị hắn hôn bao lâu. Đến khi hắn rời đi, môi cô vừa tê vừa sưng. Cũng bởi vì nụ hôn này, mà người em trai đáng thương đã bị vứt ra sau đầu. Lên xe, Tô Yên cầm bông tăm bôi thuốc lên vết thương cho hắn. Chỉ cần cô hơi mạnh tay một chút, hắn liền tỏ ra vô cùng thống khổ. Tô Yên nghi hoặc "Rất đau sao?" Quân Vực nhìn cô "Lực đạo của Tiểu Quai lớn như thế nào, em không nhớ sao?" Tô Yên duỗi tay, nhét bông tăm vào tay hắn. "Anh tự làm đi." Người nào đó không chịu cầm, ngược lại vội vội vàng vàng kéo tay Tô Yên đến gần miệng vết thương của mình.