"Vì sao?"
Nó muốn sống với Yên Yên cơ.
Đi theo Yên Yên là tốt nhất, thoải mái nhất.
Tô Cổ nhìn xung quanh một lượt.
Nơi này cũng không tệ lắm.
Tô Cổ đi dạo một vòng quanh nhà xong quay lại, vẫn thấy Tiểu Hồng héo rũ trên ghế.
Hắn kéo rương hành lý đến gần, mở ra.
"Rầm" một tiếng, một vali chocolate tràn ra đầy đất.
Tô Tiểu Hồng vừa rồi còn héo bẹp ngồi một chỗ, 1 giây sau hai mắt liền sáng lấp lánh như đèn pha ô tô.
Tô Cổ hờ hững lên tiếng
"Về sau sẽ ở lại đây."
Hai mắt Tô Tiểu Hồng nhìn chằm chằm vào đống chocolate.
Sau đó gật đầu như cái máy
"Được, được, được!!"
Thái độ thay đổi nhanh chóng mặt.
Vừa rồi còn không muốn rời xa Yên Yên, vừa nhìn thấy chocolate lập tức vứt Yên Yên ra sau đầu.
Tô Cổ lên tầng trên.
"Ở trên tầng."
Tô Tiểu Hồng thấy Tô Cổ đi lên tầng trên, vơ vội một thanh chocolate rồi chạy theo sau chân Tô Cổ lên lầu.
Đi lên cầu thanh cũng không có vấn đề gì, chỉ là cẳng chân nó vẫn chưa linh hoạt, có chút chậm chạp.
Tô Cổ đứng trên chiếu nghỉ chờ Tô Tiểu Hồng, cũng không thúc giục, chỉ im lặng chờ nó bước từng bước lên trên.
Cho đến khi Tiểu Hồng bò lên được tới nơi.
"Ngươi ở phòng bên trái, ta ở phòng bên phải."
"Bé rối Teletubbies của ta đâu?"
"Ừm, cái ngươi nói là mấy củ cải đủ màu đó sao?
"Bọn họ không phải củ cải!!!!"
Tiểu Hồng thề sống thề chết bảo vệ mấy bé rối.
Tô Cổ lười tranh cãi với nó, mở cửa, đẩy đồ vào trong phòng.
Tuy rằng Quân Vực kia nói rằng muốn bọn họ ở lại đây một tháng, nhưng Tô Cổ sợ rằng, sau này không thể trở về nhà Yên Yên được nữa.
Hắn có chút hối hận đã đáp ứng giúp đỡ Quân Vực.
Giờ mọi chuyện đã trở thành như thế này rồi, có thể xuyên không trở về quá khứ không nhỉ?
Nhưng có Tiểu Hồng ở đây, cũng không quá mức nhàm chán.
Một tháng sau.
Quả nhiên Tô Cổ và Tiểu Hồng không thể trở về nhà Yên Yên được nữa.
Quân Vực đóng cọc tại nhà Yên Yên an cư lạc nghiệp, không có một chút giác ngộ nào rằng mình là khách cả.
Cuối cùng tập đoàn K kí kết hợp đồng với Tô thị.
Nhờ chuyện này, Tô Vân và Tô Yên lập được công lớn.
Vốn dĩ, Tô Yên không muốn tiếp tục đi làm, nhưng tự nhiên trong nhà mọc thêm một Quân Vực, cô liền thay đổi chủ ý.
So với việc ở nhà với hắn, đi làm có vẻ nhẹ nhàng hơn một chút.
Tô Yên tiếp tục tới công ty nhận chức phó tổng giám đốc.
Ba năm sau, mẹ kế Tô bị tống vào tù, nghe nói cùng tình nhân mưu đồ hãm hại cha Tô.
Mẹ kế Tô bị bỏ tù, mọi chuyện trong quá khứ dần dần bị vạch trần.
Vốn dĩ Tô Vân học tập cũng rất tốt, không đến nỗi là siêu cấp học bá nhưng lại đàn dương cầm rất giỏi, thậm chí còn được các giáo viên khen ngợi là thiên tài.
Nhưng năm Tô Vân được 12 tuổi, mẹ kế đã gả vào Tô gia được 2 năm.
Một lần nọ, bà ta giẫm giày cao gót lên bàn tay Tô Vân, không may ngón tay trỏ của cô bị gãy.
Kể từ đó, giấc mộng đàn dương cầm của Tô Vân tan thành mây khói.
Tô Vân vốn dĩ là một cô gái rất kiêu ngạo, lớn lên xinh đẹp, đàn dương cầm lại giỏi, hoạt bát rộng rãi, nhiệt tình hào phóng.
Sau sự việc đó, cô ấy như trở thành một người khác.
Cô không hề sa sút tinh thần, ngược lại lại càng thêm cố gắng nỗ lực học tập.
18 tuổi, nhận được thư mời nhập học của một trường đại học vô cùng khó đỗ ở nước ngoài.
Sau đó, đằng đẵng 7 năm trời chưa một lần trở về nhà.
Hiện giờ cô trở về nước, chỉ có một mục đích duy nhất.
Báo thù.
Báo thù người đã giẫm gãy ngón tay cô, phá hủy ước mơ trở thành nghệ sĩ dương cầm của cô.
Bởi vì mọi việc làm của mẹ kế Tô bị đưa ra ánh sáng, những ngày tháng tiếp theo của Tô Vũ và Tô Thêm tại Tô gia không còn yên ổn như trước nữa.
Cha Tô vừa nhìn thấy hai người đó liền nhớ tới những việc độc ác mà vợ nhỏ của ông làm ra.
5 năm sau.
Tô Vân trở thành chủ tịch công ty Tô thị.
Còn Tô Yên...
Tô Yên nhìn thoáng qua di động, người nào đó còn ở cửa công ty chờ cô.
Vừa đi đi ra ngoài liền nghe được Quân Vực gọi một câu
"Tiểu Quai, anh đợi em đã lâu lắm rồi nha -"
Tô Yên nhìn trái nhìn phải, toàn người ra ra vào vào, cô liền lôi kéo cánh tay Quân Vực đi.
Hai người dây dưa cả đời, làm bạn đến già.
··········
-THẾ GIỚI 26- KẾT THÚC-