Chương 928: Nhẹ chút, sẽ đau 16

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Tần Nguyên 04-07-2023 14:54:11

Nếu như lúc nãy, Tô Yên nhanh gọn trực tiếp làm hắn hôn mê xong rời đi thì hay rồi. Nhưng cô lại chần chừ một lúc, bị người nào đó phát hiện cô mềm lòng. Sẽ không làm hắn hôn mê. Này còn không thanh thủ quấn lên thì còn đợi lúc nào nữa?? Hiện giờ trong một lát khó mà rời đi được. Tô Yên nhíu mày, muốn hất tay hắn ra. Cúi đầu xuống thấy trên cổ tay người nào đó có 5 vệt ngón tay xanh tím rõ ràng. Cái này không phải còn do chính cô làm sao? Cô cùng người này gặp mặt mới hai lần. Kết quả hắn bị cô làm cho chỗ nào cũng có vết thương xanh xanh tím tím. Hơn nữa hắn còn không hề liên quan tới nhiệm vụ của cô một chút nào. Chỉ là xui xẻo đụng phải mình. Tô Yên nhìn trong chốc lát, lên tiếng "Tôi sẽ bồi thường cho anh." Làm hắn bị thương, là cô sai. Thời Thù ánh mắt sáng lên một chút. Đôi mắt hắn buông xuống, chê khuất thần sắc trong đó. Sau đó chậm rãi mở miệng "Em đi rồi, anh liền không tìm thấy em." Hắn lẩm bẩm. Tô Yên cho rằng hắn là sợ mình lừa gạt hắn. Cô nói "Tôi sẽ không nuốt lời. Vô luận là anh ở đâu, tôi đều có thể tìm được anh." Thời Thù lắc đầu "Em nằm với anh một lúc, liền xem như bồi thường, được không?" Tô Yên suy nghĩ thật lâu, một lúc sau lên tiếng "Anh muốn nằm trong bao lâu?" "Một giờ." Hắn vươn một đầu ngón tay. Tô Yên gật đầu. "Được" Ánh trăng chiếu vào căn phòng nào đó ở khách sạn. Một người con trai tóc vàng mắt xanh, mặc tây trang đứng ở trước giường. Ở trên giường có một người mặc áo choàng tắm, bộ dáng rất anh tuấn. Hai người tư thế ái muội, cũng không biết bọn họ đó đang nói gì. Chỉ thấy người con trai trên giường cười tươi. Bình thường đã cực kỳ tuấn mỹ, giờ lại cười, liền cảm thấy kinh diễm. Mười phút sau. Đèn trong phòng sáng lên một chút. Lại nghe bên trong truyền đến tiếng giọng nam khàn khàn "Đau không?" Tiếp theo, liền nghe được âm thanh khác thực câu hồn "Đau." Tô Yên nhìn người ngồi trên sô pha, thấy tầm mắt hắn không hề dời khỏi người mình một giây phút nào. Cô cầm tuýp thuốc mỡ, cầm tay hắn bôi vào vết thương xanh tím mà mình làm ra kia. Tô Yên vụng về thu nhẹ lực tay. Cô luôn cảm thấy mình khống chế lực đạo rất tốt. Tiếp theo nói "Như vậy thì sao?" Âm thanh khàn khàn. Thời Thù "Cổ tay đau." Tô Yên chớp chớp mắt. Hóa ra hắn đang nói chỗ bị thương đau. Nhìn cổ tay một chút, bôi thuốc mỡ xong, chẳng những không có giảm sưng, ngược lại, so với lúc đầu còn muốn sưng thêm một chút. Nhìn kỹ, cổ tay còn sưng một cục lớn. Tô Yên yên lặng cầm lấy băng gạc bên cạnh. Quấn thật kín hai cổ tay này. Tiểu Hoa lên tiếng "Ký chủ, băng gạc không thể làm giảm sưng a." Tô Yên "Ân" Cô đương nhiên biết. Chỉ là không muốn nhìn đến vết thương đó. Dù sao đây cũng là tội lỗi do mình làm ra. Thời Thù nhìn chằm chằm Tô Yên " Anh đói bụng." Hắn lên tiếng. Tô Yên ngẩng đầu nhìn hắn "Ân?" Thời Thù lên tiếng "Làm sao bây giờ?" Nhìn hắn giống như là không biết nên làm thế nào. Tô Yên vừa mới đứng dậy. Hắn ngay lập tức liền kéo cô lại. Hắn nhìn cô, một bộ lo lắng sợ cô trốn chạy, lại nói "Anh không đói bụng, em không cần đi được có không?" Tô Yên nhìn hắn gắt gao lôi kéo mình. Duỗi tay vỗ vỗ mu bàn tay hắn Giọng điệu khàn khàn "Thả lỏng, tôi không đi." Sau đó, Tô Yên liền đi về phía phòng bếp. Phòng tổng thống trong khách sạn thì đương nhiên sẽ có phòng bếp. Thời Thù thành thành thật thật đi theo phía sau cô. Tô Yên thấy hắn vẫn luôn nắm lấy góc áo của mình. Thực sự không có cách nào. Cô kéo tay hắn. Làm cho Thời Thù khẩn trương. Tiếp theo, hắn vân vê góc áo của mình. Tô Yên từ trong tủ lạnh lấy ra mấy quả cà chua cùng trứng gà. Cô đi sang bên cạnh một bước, Thời Thù liền đi theo một bước. Tựa như cái đuôi nhỏ, gắt gao bám cô.