Đánh tới buổi chiều ngày thứ tư.
A Đồng nhìn Tô Yên phía đối diện, khóe môi nở một nụ cười không dễ phát hiện
"Có thể đánh bại cô, ta quả thực vô cùng vinh hạnh."
Dứt lời.
Trong tay gã bỗng xuất hiện một chiếc rìu bằng vàng.
Gã giơ cao lên, hai mắt hiện lên ánh kim
"Đại Chủ Thần chỗ nào cũng tốt, duy nhất có một điều không tốt, chính là cô quá tự tin. Vạn năm qua, cũng chưa bao giờ tìm cho mình một binh khí."
Gã nói xong, liền bắt đầu tấn công.
Biểu tình trên mặt Tô Yên vẫn lạnh nhạt như vậy.
Cô vẫn đứng im tại chỗ, không hề có bất kỳ động tác gì, chỉ nói ra mấy chữ
"Ta sẽ không thua!"
Cô vừa dứt lời.
Chiếc lắc tay thủy tinh hình giọt máu bỗng nhiên xuất hiện.
Đột nhiên bộc phát ra ánh sáng vô cùng cường đại.
"Phanh!"
Hai lực lượng va chạm với nhau.
Nhưng chỉ vài giây sau, ánh sáng đỏ của chiếc vòng tay cắn nuốt sạch sẽ lực lượng mà A Đồng dồn lực tấn công.
Đến một sợi lông của Tô Yên cũng không hề tổn hại.
A Đồng vô cùng sửng sốt.
Gã ngây người trong chốc lát.
Giây tiếp theo, Tô Yên liền xuất hiện ở trước mắt gã.
Ngón tay cô đâm xuyên qua cổ A Đồng.
Máu theo ngón tay Tô Yên chảy xuống.
Tô Yên rút ngón tay ra.
Lúc thần sắc A Đồng sắp tan rã, cô chậm rãi lên tiếng
"Mộc Đồng, Chủ Thần đứng hàng thứ năm. Có một đôi mắt có thể nhìn thấy tương lai."
Biểu tình trên mặt A Đồng cứng đờ, sau đó liền nở nụ cười.
Hóa ra, cô đã biết rồi.
Nghĩ đến đây, thân thể gã đổ sụp xuống mặt đất.
Quả nhiên, không hổ danh là Chủ Thần đứng đầu a.
Trước khi gã tắt thở, đôi mắt vẫn nhìn lên không trung, khàn giọng hấp hối
"Khảo nghiệm của ... cô cũng đã... tới... rồi."
Gã nói xong, liền tắt thở.
Giây tiếp theo, Tô Yên cũng ngã ngồi trên mặt đất.
Cô chống tay xuống đất, thở phì phò, sắc mặt tái nhợt.
Trận chiến này đã hao phí toàn bộ lực lượng của cô.
Tô Yên nằm xuống mặt đất, không nhúc nhích.
Nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Nếu ai không biết còn tưởng rằng cô đã chết.
Tô Yên nằm từ buổi chiều hôm trước đến rạng sáng ngày hôm sau.
Gần sáng, cô tỉnh lại.
Bởi vì... trời mưa.
Tí tách, tí tách.
Khi một giọt mưa rơi xuống khuôn mặt Tô Yên.
Cô ngẩng đầu lên nhìn trời.
Hah, trời mưa rồi.
Cô nhắm mắt lại, nhanh chóng đứng dậy.
Giống như mọi lần, cô muốn tìm một chỗ yên tĩnh trốn đi, để bản thân bình tĩnh lại một chút.
Nhưng mà, không biết tang thi đã vây tứ phía xung quanh từ bao giờ.
Khắp nơi đều là tang thi.
Tô Yên cúi đầu, nhìn thi thể Mộc Đồng đang tỏa ra hương khí mê người.
Trên người cô vẫn còn dính máu của gã.
Phản ứng đầu tiên của Tô Yên không phải là muốn giết chết đám tang thi này, mà là thối lui về phía sau.
Cô không thích động thủ vào ngày mưa.
Nhưng cuối cùng, không biết là ai ra tay trước.
Khi Tô Yên phản ứng lại được, cô đã bắt đầu chém giết đám tang thi.
Một tiếng sau, cô nhíu mày.
Đám tang thi này thật là phiền.
Trời mưa, càng thêm phiền.
Hai tiếng sau, mưa phùn dần chuyển thành mưa giông kèm theo cả sấm sét, không ngừng rơi xuống đất.
Máu của Mộc Đồng chảy lênh láng khắp nơi, càng lúc càng hấp dẫn nhiều tang thi tới đây.
Tô Yên giết mãi không hết đám tang thi xung quanh, càng thêm bực bội.
Cô chưa từng chán ghét thứ gì như vậy.
Giống như lúc cô được thả ra từ căn phòng kín kia, xung quanh đều là những con người đáng ghê tởm.
Vậy thì, chết hết đi!