An Túc ngồi ở ghế chủ vị lặng lẽ đẩy gọng mắt kính.
Thiếu chủ còn đang ngồi lù lù ở đó, rõ ràng là lựa chọn tập đoàn Tô thị.
Ngoại trừ Tô gia hắn còn có thể chọn ai nữa?
Theo như lời Tô Vân, chờ đến khi toàn bộ phương án của Tô thị trình bày xong, Tô Yên có thể rời đi, không cần ở lại chờ kết quả cuối cùng.
Một giờ sau, Tô Yên đứng lên, chuẩn bị đi.
Tô Yên vừa cất bước đi, Quân Vực phía sau cũng lẽo đẽo đi theo sau.
Quân Vực vừa đứng lên, An Túc cũng vội vàng đứng dậy.
Đừng im ở đó nhìn hai người kia rời đi.
An Túc vừa đứng lên, làm tất cả mọi người trong phòng họp cũng luống cuống tay chân đứng lên theo.
Ai đi ngang qua không biết còn tưởng chuẩn bị đón tiếp ban lãnh đạo.
Tô Yên và Quân Vực đi ra khỏi cửa rồi, An Túc mới ngồi xuống ghế.
Chỉ chốc lát sau, Quân Vực lại quay lại mở cửa phòng họp, nhàn nhạt lên tiếng
"Bảng tên."
An Túc đứng lên, nhìn lướt qua, đi đến vị trí Quân Vực vừa ngồi, cầm bảng tên bị rơi dưới đất lên, cung kính đưa qua.
Trong phòng họp yên tĩnh đến lạ.
Tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào hành động này của An Túc, không ai lên tiếng.
An Túc là ai chứ?
Chính là kim bài trợ lý bên cạnh chủ tịch.
Vậy hắn đang làm cái gì?
Đưa bảng tên cho tiểu bạch kiểm kia?
Hoặc là vị trợ lý này bị động kinh rồi.
Hoặc là, tiểu bạch kiểm kia có thân phận không hề tầm thường.
Vô luận là thế nào, những người đang có mặt trong phòng họp đều há hốc mồm mà kinh ngạc.
Tô Yên kéo Quân Vực ra khỏi tập đoàn, đi xuống bãi đỗ xe ngầm.
Quân Vực lên tiếng
"Tiểu Quai bận xong rồi sao?"
"Ừm."
"Vậy có tâm tư nhớ đến anh rồi đúng không?"
"Sao cơ? Em vẫn luôn để ý đến anh."
Tô Yên trả lời vô cùng nghiêm túc.
Người nào đó bắt đầu
"Anh muốn được cảm thụ bằng cả trái tim và thân thể."
Quân Vực vừa nói ra một câu liền mang theo một tư vị khác.
Tô Yên trầm mặc.
Sau đó liền biến thành Quân Vực nắm tay Tô Yên kéo đi.
Vừa đi hắn vừa nói
"Lúc nào cũng nói là sẽ đối xử thật tốt với anh. Nhưng bốn ngày qua trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ tới công việc. Có bao giờ để anh vào trong mắt đâu?"
"Không phải em vẫn luôn ở bên cạnh anh sao?"
Quân Vực dừng chân
"Trong lòng em nghĩ tới việc khác, đều chỉ làm cho có lệ."
Nói xong, Quân Vực giật giật mí mắt, ôm lấy Tô Yên.
Cười nhẹ lên tiếng
"Không sao, dù Tiểu Quai làm gì anh cũng đều ủng hộ."
Vừa rồi còn tỏ ra Tô Yên thiếu nợ hắn, giờ chớp mắt một cái liền trở thành cô đối xử như thế nào đối với hắn thì hắn vẫn cam tâm tình nguyện.
Tô Yên lên tiếng
"Vậy, chúng ta về nhà nhé?"
Quân Vực gật đầu
"Được."
Không biết hắn làm sao, đột nhiên giống như một em bé ngoan.
Tô Yên lái xe về nhà.
Vừa vào tới bên trong,"rắc" một tiếng, Quân Vực đã khóa trái cửa nhà.
Tô Yên chớp chớp mắt, lờ mờ đoán được ý hắn
"Anh không đói sao?"
"Đói"
Yết hầu hắn trượt lên trượt xuống, thanh âm vô cùng dụ hoặc.
Nói dứt lời liền kéo Tô Yên đi tới sô pha, đè lên người cô.
Âm thanh hắn trở nên khàn khàn
"Hôm nay anh quyết định, sẽ ăn ở sô pha."
"Còn bọn Tô Cổ... ưm"
Chưa kịp nói xong đã bị Quân Vực hôn nồng nhiệt.
Hôn một lúc, Quân Vực vẫn dán lên cánh môi cô, khàn giọng giải thích
"Tiểu Quai yên tâm, tối nay hai đứa nó sẽ không về đâu."
Sau đó cũng chỉ còn âm thanh ái muội.
Hai đứa nhóc kia không chỉ là buổi tối hôm nay không về.
Mà một tháng tới cũng sẽ không về. ...
Tô Cổ và Tiểu Hồng đi đâu ư?
Đi tới nhà của Quân Vực ở.
Tiểu Hồng kéo theo một rương hành lý hình bé rối Teletubbies.
Lên tiếng hỏi Tô Cổ
"Về sau chúng ta sẽ sống ở đây sao?"
"Không khác lắm."
"Nhưng ta muốn sống cùng Yên Yên."
"Không có cơ hội."
Tiểu Hồng héo bẹp, nằm trên sô pha.