Chương 1909: Xin chào, học bá! 34

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Tần Nguyên 04-07-2023 14:53:40

Tiểu Hồng vừa mở miệng cắn, đột nhiên phát hiện trong tay trống rỗng. Chờ nó phản ứng kịp, kẹo hồ lô đã nằm trong tay Nam Nhiễm. Cái tay trắng nõn mảnh khảnh, cầm xiên hồ lô đường kia nhìn một lúc lâu. So với việc ghét bỏ nước miếng của Tiểu Hồng, cô lại tò mò và nghi hoặc hơn. Cô cắn một viên hồ lô ở giữa. Ba giây sau, xiên hồ lô bị vứt đi. Nam Nhiễm dựa vào vương tọa, vẻ mặt chán ghét "Đồ vật khó ăn như vậy, tại sao lại có người muốn ăn chứ?" Trong lời nói tràn đầy sự ghét bỏ. Tiểu Hồng nhìn chằm chằm xiên hồ lô đường nằm trên mặt đất, ánh mắt trông mong, nuốt nước miếng một cái. Nam Nhiễm cười nheo lại đôi mắt. Cô đi xuống khỏi vương tọa, mở miệng nói một câu "Mất rồi." Dứt lời, mũi chân vừa vặn dẫm lên xiên hồ lô. Xiên hồ lô kêu răng rắc, bị cô dẫm vỡ thành bột phấn. Tiểu Hồng oa một tiếng khóc lên. Tô Cổ cầm lấy quả táo bên cạnh, nhét vào chặn miệng của nó. Nó khóc, không phải bởi vì một chuỗi hồ lô đường, mà là do nó cảm thấy nữ nhân kia cố ý. Nữ nhân kia cứ như biết nó đang suy nghĩ cái gì vậy. Còn cố ý dẫm nát hồ lô đường. Còn dùng ánh mắt như vậy nhìn nó. Lần đầu tiên biết thế nào là mất mặt, Tiểu Hồng lay lay Tô Cổ, chui vào trong lòng hắn. Ô ô ô ô ô, nữ nhân kia thật xấu. Giống hệt nam nhân của Yên Yên vậy. Ánh mắt Nam Nhiễm dừng lại trên người Tô Cổ. Hơi nhướng mày. "Ngươi... khá thú vị đó." Giọng Tô Yên vang lên từ bên cạnh "Nam Nhiễm" Nam Nhiễm xoay đầu, hoạt động cổ một chút "Làm sao?" "Nam Minh là anh trai của cô?" Nam Nhiễm nghe thấy cái tên này, nhắm hai mắt lại, không biết nghĩ tới điều gì, môi đỏ nhoẻn cười "Đúng vậy." Xác nhận xong, cô lại nói "Coi như vì chúng ta hợp ý nhau như vậy, nói cho cô biết một bí mật." Đôi mắt màu xám tro chạm mắt với Tô Yên "Hắn không những muốn Minh Thạch, mà còn muốn cô -." Tô Yên đứng im, trầm mặc. Nam Nhiễm thong thả "Không cưỡng được mà, mùi hương trên người cô thơm như vậy, tôi ngửi thấy cũng chỉ muốn đem cô đi." Lúc nói vậy, nụ cười của cô càng thêm đậm. "Năm đó, nếu không phải nam nhân kia phá hủy Minh Thạch, có lẽ cô đã vĩnh viễn đi theo Nam Minh." Mất thần hồn, chỉ còn thân thể, bất tử bất diệt, vô tri vô giác. Lúc này, ánh nắng bên ngoài chiếu vào càng ngày càng nhiều. Chói lóa khiến Nam Nhiễm phải nhắm hai mắt lại. Cô đến từ Minh giới, cực kỳ chán ghét mấy thứ ánh sáng này. Môi Nam Nhiễm mấp máy, ánh sáng chỗ mắt cá chân càng lúc càng rõ. Thân thể cô hơi run lên. Trong nháy mắt, một sợi dây xích màu đen xuất hiện ngay ở mắt cá chân của cô. Thì ra, hình xăm thần bí ở mắt cá chân Nam Nhiễm là xiềng xích. Nam Nhiễm cúi đầu "Sau này còn gặp lại, Tô Yên." Nói xong, cô liền đi ra cửa. Người Bất Tử ở phía sau nối thành hàng đi theo sau Nam Nhiễm, ồ ạt rời đi. Trong phòng yên tĩnh trở lại. Một lúc lâu sau, Tô Yên trở lại bình thường "Chuẩn bị một chút, đi học." Dứt lời, Tô Yên liền đi lên cầu thang. Tiểu Hoa nghi hoặc "Ký chủ, hai người hình như rất quen với nhau." "Với ai? Nam Nhiễm?" "Đúng vậy, ký chủ đã biết cô ấy từ lâu rồi sao?" "Đây là lần thứ hai gặp." "Vì sao ký chủ lại đối xử tốt với cô ấy như vậy?" "Có chút quen thuộc." "A?" Càng nói Tiểu Hoa càng ngốc. Tô Yên đi vào phòng cho khách. Đầu tiên là gõ cửa hai cái, không ai trả lời. Mở cửa mới phát hiện Cổ Quyết vẫn còn đang ngủ. Hắn ngủ rất say. Cô đi qua đó, sờ sờ trán hắn, còn nóng hơn đêm qua.