Lông mi Cơ Ngọc rung động, hồi lâu sau
"Tất cả, đều nghe hầu gia."
Tô Yên gật gật đầu.
Nhìn hắn được dỗ dành cũng tốt hơn rồi, liền tính toán rút tay về để ăn điểm tâm.
Kết quả rút mấy lần, cũng thoát ra được.
Vốn dĩ Tô Yên tưởng là nàng nắm chặt tay Cơ Ngọc.
Lại không nghĩ rằng, vừa buông lỏng mới phát hiện, là Cơ Ngọc gắt gao lôi kéo nàng.
Cơ Ngọc giương mắt nhìn
"Hầu gia, Cơ Ngọc cầm tay nàng như vậy, sẽ an tâm chút."
Nói xong, hắn cúi đầu, liền muốn buông tay.
Tô Yên lại đành giữ chặt.
Nàng nâng lên tay trái, cầm điểm tâm trước mặt lên
"Vậy cứ nắm đi."
Cơ Ngọc nghe, lộ ra một nụ cười
"Hầu gia thật tốt với Cơ Ngọc."
Tô Yên cắn một ngụm điểm tâm, nàng tất nhiên là muốn tốt với hắn.
Nam thiếp của mình không tốt với hắn, còn muốn ai tốt với hắn nữa?
Một ngày này, gió thổi qua, ánh nắng tươi sáng, hết thảy lại yên lặng như lúc đầu. ...
Tới ngày thứ hai, dựa theo mệnh lệnh Tô tiểu hầu gia, thanh trừ tất cả thiếp thất trong hậu viện.
Đại bộ phận đều thức thời cầm bạc rời đi.
Dù sao, Tô Yên cũng chưa bao giờ chạm qua các nàng, đi ra ngoài các nàng không nói, vẫn như cũ là gái nhà lành chưa lấy chồng thôi.
Nhưng có một bộ phận nhỏ chưa từ bỏ ý định, quỳ gối ở ngoài sân khóc sướt mướt.
Nếu rời đi hầu phủ, chi phí ăn mặc, nhất định là sẽ kém hơn nơi này.
Các nàng không nghĩ mất cây rụng tiền này a.
Thế cho nên năm sáu người, mặc y phục hoa hòe lộng lẫy, quỳ trên mặt đất
"Ô ô ô ô - tiểu hầu gia, chúng ta là thiệt tình yêu ngài, mong ngài không cần đuổi chúng ta rời đi -"
Các nàng ở ngoài cửa khóc, cửa lớn vẫn đóng chặt, không chút sứt mẻ.
Một canh giờ sau, hai người đi rồi.
Còn có ba người ở đàng kia khóc lóc.
Sau đó, cửa mở ra.
Lan Chi đi ra.
Trong tay cầm ba cái túi tiền
Lan Chi đầu tiên là thi lễ
Nói
"Các vị cô nương, tiểu hầu gia đi tìm lão gia, vẫn chưa về trong sân, dù là ngài khóc chết ở nơi này cũng sẽ không có người đau lòng đâu a."
Lan Chi vừa dứt lời, ba tiếng khóc đều nhỏ đi.
Theo bản năng đồng thời nhìn thoáng qua đối phương.
Đi theo, liền nghe Lan Chi đi theo nói
"Các ngươi cũng nhìn đến tiểu hầu gia là như thế nào yêu thương Cơ Ngọc công tử, các ngươi cảm thấy, tại đây trong phủ ngốc, năm nào tháng nào mới có thể hết khổ?"
Lời này nói xong, vài vị cô nương hoàn toàn không khóc.
Lan Chi duỗi tay, đặt ba túi tiền ở trước mặt ba người
"Nơi này có năm mươi lượng bạc, cũng chỉ có cơ hội này.
Ba vị có thể cầm túi tiền rời đi, hoặc có thể vẫn luôn khóc lóc chờ hầu gia trở về.
Nhưng mà... , dựa theo tính tình hầu gia, cũng sẽ đuổi các ngươi đi ra phủ, bạc này, lúc đó liền không thể cầm rồi."
Lan Chi nói nói xong, chưa đến chốc lát, liền có một nữ tử đứng dậy.
Tiếp nhận túi tiền trong tay Lan Chi.
Hành lễ
"Như vậy, bái biệt hầu gia."
Nói xong, lau lau nước mắt, xoay người rời đi.
Một người vừa đi, sau đó, hai người khác cũng đứng dậy cầm bạc đi theo.
Xử lý xong những việc này, Lan Chi đi trở về trong viện.
Bên trong, còn có một vị.
Chỉ khác với vài người kia.
Kha Ngọc biểu hiện phi thường phẫn nộ, hắn bị hai tên đại hán lôi kéo
"Ta không đi! Để tiểu hầu gia tới gặp ta! Ta là được lão gia tự mình an bài tới, các ngươi dám!!"
Từng tiếng truyền ra từ trong phòng nào đó.
Nhưng chỉ trong chốc lát, Kha Ngọc liền bị kéo ra ngoài.
Lúc này, Cơ Ngọc cũng từ trong phòng đi ra.
Mặc một thân bạch y, sắc mặt thanh lãnh.
Giống như trích tiên không thể chạm tới.
Ngay khi Kha Ngọc chật vật đi ngang qua trước mặt Cơ Ngọc, hắn ta lập tức càng phẫn nộ.