Hơi thở của hắn thô suyễn, âm thanh khàn khan.
Tô Yên đang muốn trả lời
"Em... ưm."
Lời còn chưa nói, liền phải nuốt vào bụng.
Cả căn phòng xuân phong nóng bỏng, ái muội bốc lên.
Quần áo rút đi.
Hai thân thể trong bóng đêm quấn lấy nhau triền mien.
Cùng với từng trận ái muội.
Quần áo ném đầy mặt đất.
Đèn mờ, phản chiếu hình bóng đầy ái muội.
Nửa đêm này.
Đồng chí Phượng Dung ăn uống no đủ, câu lấy khóe môi cười, nhìn qua tâm tình không tồi.
Hoàn toàn đối lập với bộ dáng muốn phóng hỏa giết người vừa rồi.
Mà Tô Yên bọc chăn lông, vừa mệt vừa đói, hốc mắt ướt át, thực mệt mỏi.
Lúc này, trong đầu âm thanh Tiểu Hoa vang lên
"Leng keng, chúc mừng ký chủ, ba ngôi sao sáng lên."
Tiểu Hoa khẽ meo meo ra tiếng
"Ký chủ thật lợi hại."
Nói xong, Tiểu Hoa cũng không thấy ký chủ lên tiếng.
Tâm tình ký chủ giống như không cao hứng a.
Đối với một thống tử đã xem qua vô số tiểu thuyết ngôn tình, trải qua quá nhiều vị diện thế giới như vậy.
Tiểu Hoa ngay lập tức hiểu rõ bệnh trạng của ký chủ ở đâu.
Tiểu Hoa nói
"Ký chủ, ba ngôi sao sáng lên đại biểu tâm tư của hắn đều đặt trên người của chị a-."
Lông mi Tô Yên rung động.
Rốt cuộc cũng có phản ứng
"Hắn nói hai chúng ta không có bất luận quan hệ gì, cũng không thích ta gần hắn."
Đây là lần đầu Tô Yên đối mặt với vấn đề như vậy.
Chỉ số thông minh cao ngất lúc này cũng không dùng được.
Tiểu Hoa líu lưỡi.
Ký chủ mình thông minh như vậy, vì tình cảm mà rối cả lên, rúc vào sừng trâu* không khác gì người thường a.
*钻牛角尖
: TOẢN NGƯU GIÁC TIÊM: để tâm vào chuyện vụn vặt; xoáy vào chỗ có vấn đề; đi vào chỗ bế tắc.
Kỹ năng phân tích logic chính xác đến xọa người từ trước đến nay, hiện giờ cũng không dùng được.
Tiểu Hoa ra chủ ý
"Ký chủ, nếu không Tiểu Hoa giúp ngươi đưa ra chủ ý?"
Tô Yên nghi hoặc
"Ân?"
Vốn dĩ đang nhắm mắt lại thấy Tô Yên mở to mắt.
Trợn mắt nhìn, liền thấy được cô nhích lại gần Phượng Dung,
Cô lên tiếng
"Muốn bao nhiêu tiền?"
Tiếng cô nói có chút khàn khàn, mềm mại mà nói ra.
Phượng Dung câu lấy khóe môi cười, vẻ mặt thỏa mãn hiện lên biểu tình sửng sốt.
Hắn dựa lại đây, lần nữa kéo Tô Yên vào trong ngực.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, trong lòng bị một trận hỏa lần nữa trêu chọc.
Hắn hôn mặt cô
"Ân?"
"Anh hầu hạ em cả một đêm, thực thoải mái, muốn bao nhiều tiền, nói cái giá đi."
Nói xong Tô Yên dừng một chút.
Sau đó hỏi Tiểu Hoa
"Ta không có tiền."
"Ký chủ, nuôi nam nhân của mình, đập nồi bán sắt cũng phải nuôi."
Tô Yên thấy có thể có chút mệt, nghe Tiểu Hoa nói thế nhưng cảm thấy rất có đạo lý a.
Phượng Dung sắc mặt cứng đờ, thật lâu mới phản ứng lại.
Hắn duỗi tay, một phen nắm cằm Tô Yên.
Bức cô ngẩng đầu về phía chính mình
"Em lặp lại lần nữa."
Tô Yên cảm thấy chỗ cằm truyền đến đau đớn.
Tô Yên không nói gì.
Phượng Dung nâng môi cười lên tiếng.
Hắn cúi đầu, từng chút từng chút hôn môi cô
"Đêm nay còn dài, không cần nóng nảy."
Tô Yên vừa nghe, chớp chớp mắt, cảm thấy sự tình không tốt.
Trong lòng yên lặng dò hỏi
"Tiểu Hoa?"
"Ân?Ký chủ?"
"Em không phải nói, hắn hoặc là đòi tiền, hoặc là thực tức giận sao?"
Tiểu Hoa ôm một quyển ngôn tình tiểu thuyết "tổng tài bá đạo" ở đằng kia cẩn thận nhìn
"Ân, đúng vậy, bên trong này nam chính nói như vậy với nữ chính, nữ chính thực tức giận rồi chạy a."
Tiểu Hoa nói, Tô Yên cũng không biết có tiếp thu hay không.
Duy nhất biết là, ái muội còn chưa tan, đảo mắt cảnh xuân liền nóng hừng hực.
Có tiền hay không, trước bỏ qua một bên.
Buổi sáng ngày mai dậy không nổi, mới là chuyện cần đề cập hàng đầu.